Tuy là dân thất nghiệp lang thang, nhưng Lại Xuân cũng rất có cảm giác ưu việt, cùng chú mình nói chuyện, rất nhnah một đám người liền nhìn thấy hai cô gái dưới gốc cây bên chuồng heo.
Lý Tiểu Vân không chớp mắt, kia Tần Ngư!.
.
Đàn ông ở đây đều theo bản năng nhớ tới mỹ mạo của ẹm cô, bởi vậy một đám tâm tư khác nhau.
Lại Chính Nghĩa tròng mắt vừa chuyển, chủ động tiến đến trước mặt hai người Tần Ngư, hòa ái hỏi hai người như thế nào ở đây.
Cũng không chờ Tần Ngư lừa gạt qua chuyện, Lý Tiểu Vân ngay thẳng liền nói: “Tôi đang hỏi Tiểu Ngư chuyện bài tập, ngày mai phải đi học.
”Nói chuyện bài tập đi học, một đám người đều liếc bề ngoài hai người đều không xuất sắc hơn nữa rất là lôi thôi.
Haizz, thành tích cũng đều không tốt.
Đội sổ loại này.
Tốt xấu cũng nên di truyền chút mỹ mạo của mẹ, lớn lên không đẹp lại không thông minh, tương lai cũng cứ như vậy.
Lại Chính Nghĩa không có hứng thú, cũng chỉ liếc Tần Ngư một cái, nói: “Tần Ngư, ba cô làm gia cụ tốt, hôm nào để hắn làm cho tôi mấy cái ghế dựa, cũng đừng để cho ba cô đưa tới, hắn bận, để mẹ cô mang đến đây đi! ”Phía sau vài người cũng phụ họa.
Tần Ngư giống như đầu gỗ gật đầu, “Nga, tôi nhớ kỹ.
”Lúc đang nói chuyện, cô bỗng trông thấy một bóng dáng lướt vụt