Ồ, chuyện này mấy thôn ủy và đa số mấy nhà trong thôn hẳn là đều đã biết.
Duy chỉ có một người không biết.
Tần Ngư liếc bóng dáng của đám người Lại Chính Nghĩa, dám khi dễ cha cô nghe không được sao?Bên bờ sông, Tần Ngư trông thấy con mèo đang giẫm hai chân lên cái áo ngực màu hồng phấn.
Tư thế đáng lẽ phải trông cực kỳ soái khí, nhưng hai chân nó đang giẫm cái thứ! Cô nhìn thấy con mèo hạ chân xuống cái mút của áo ngực rồi xoa xoa.
Nhìn thấy cô tới, mèo con nâng nâng cằm, “Lấy được, lợi hại chứ.
”“Đúng là lợi hại!.
” Tần Ngư nhìn thấy miệng nó còn có vụn màn thầu, cũng lười nói, dù sao con mèo này tôn nghiêm rất cao, ngươi nói nó, nó sẽ cảm thấy bị vũ nhục, khẳng định sẽ trở mặt.
“Nói đi, cô muốn cái áo ngực này làm cái gì? Có phải muốn đem đặt vào trong chăn Lại Xuân hay không?” Mèo một bộ biểu tình ta đã nhìn thấu coi.
“Để chỗ nào không quan trọng, quan trọng là có thể bị người thấy hay không.
”“Buổi tối trong trấn sẽ có người tới, những người này nhất định sẽ ăn tiệc, ăn uống say rồi, phải đưa về phòng đi.
”Mèo hừ nhẹ: “Cô như thế nào xác định đến lúc đó nhất định là