Lòng đầy căm phẫn, tiếng chất vấn vang lên hữu lực.
Các thôn dân vẻ mặt ngơ ngác, nhóm thôn trưởng thì vẻ mặt khiếp sợ.
—— lần đầu tiên họ cảm thấy làm ruộng là sự nghiệp đầy quang vinh mà vĩ đại như thế!Lại Chính Nghĩa nghẹn họng nhìn trân trối, hắn ta sau khi lấy lại được phản ứng vừa muốn nói cái gì đó, lại không còn lời nào để nói.
Nói Đảng không đúng á? Vẫn là không cãi được.
Bộp, bộp, bộp, cách đó không xa có người vỗ tay!.
.
Lại Chính Nghĩa vừa thấy, sắc mặt liền nặng nề.
Người kia chính là kẻ thích học đòi văn vẻ, kiên quyết giữ gìn chính sách nông nghiệp của Trung Ương Đảng, cũng là nhà giàu nhất kiêm đại lý chuyên tiêu thụ nông sản lớn nhất ở trấn trên.
Người đang mang vẻ mặt tán thưởng bước nhanh tới nhìn thiếu nữ có dáng vẻ quê mùa một cục.
“Đúng! Nói rất hay! Dân chúng làm ruộng là thật sự, quốc gia cũng duy trì chúng ta làm ruộng, mấy người đem ruộng cày cho tốt, chúng ta mới có thể đem nông sản đi bán ở địa phương khác! Tạo ra lợi nhuận cho sức lao động của nhân dân, cải thiện trình độ sinh hoạt của mọi người!”Tần Ngư phụ họa, cùng ông ấy nói: “Mọi người cần lao động làm giàu, cùng nhau khá giả, cộng sản xã hội chủ nghĩa hài