Ông ấythuận miệng nói: “Tôi thấy ông anh Tần Viễn đây, người quả thực hiền lành, nhìn thế nào cũng là người chất phác, thích trồng trọt cần cù lại thành thật, sẽ không làm chuyện sai lầm đâu, nhưng Lại thôn trưởng này, ông nên quản thằng cháu trai của mình đi.
”Biểu tình của ông ấy rõ ràng chẳng vui vẻ gì cho cam, Lại Chính Nghĩa vội cười làm lành, muốn đem việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, còn thuận tiện muốn vỗ vai Tần Viễn tỏ vẻ trấn an, nhưng vóc dáng lại quá lùn, giơ tay lên!.
.
có chút xấu hổ.
“Đây chỉ là việc nhỏ, là Tiểu Xuân không hiểu chuyện.
Đúng rồi, ông chủ Bao, chúng ta vừa mới nhắc tới chuyện ông muốn thu mua nông sản, không bằng chúng ta lại tiếp tục!.
”Ông chủ Bao cũng không muốn lãng phí thời gian, gật đầu toan bước đi, chợt nghe thấy cô gái nhỏ vừa mới hô hào ‘tám vinh tám nhục’ hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Bọn họ tới thu mua đồ ăn sao? Nhà của chúng ta có được mua không? Vì sao chẳng có ai nói cho chúng ta biết hết vậy?”Hửm? Ông chủ Bao nhìn sắc mặt mất tự nhiên của Lại Chính Nghĩa, lại liếc nhìn đám thôn trưởng của thôn Trúc Nội.
Ông ấy không mở nhà từ thiện, không phải thấy ai cũng muốn