Hai người nhất trí, đúng lúc này cua cũng chín tới…Trương Lị đột nhiên bước tới, cả người toàn bùn trông cực kỳ chật vật, nom ả ta như đang muốn nhờ vả.“Tần Ngư này, cô không phải đã bắt được cua sao? Giúp chúng tôi với, chúng tôi thật sự bắt không được cái gì hết.”Trương Lị này thật không đơn giản, co được giãn được, hơn nữa mặt ả lại dày.
Thế mà dám tới đây xin cô giúp đỡ, cô có thể cự tuyệt ư?Tần Ngư cũng chẳng muốn từ chối, vừa hay có thể cũng mấy người này tiếp xúc, tiện quan sát…Nhưng bây giờ thì sao? Trương Lị đã thấy được trên đất đều là mấy nải chuối tây lớn.
Hương thơm của cua cứ quanh quẩn bên mũi.
Tròng mắt Trương Lị đều trợn to ra.
Máy quay còn đang ghi hình, sau này không chừng sẽ bị mắng chửi, đương nhiên phải hỏi một câu lịch sự.“Cô có muốn ăn không?”“Cái này… không tốt lắm đâu.” Trương Lị nói, mấy lời này làm trong tâm Trần Dịch Phong cười lạnh, nhưng mặt ngoài hắn vẫn hào phóng cười nói: “Không có việc gì hết, cô cứ ăn đi.”Sau đó Trương Lị thật sự không ngại ngùng gì cả, ả ta lập tức cầm lấy một con cua lên ăn.
Ở đây có tận ba người, vậy mỗi người ăn một con đi.Tần Ngư: Cua do tôi bắt được mà.Con cua rất lớn, dù sao cũng sống trong môi trường thuần tự nhiên, hơn nữa thịt cua lại nhiều, dùng kìm