Khi Thái tử nghe nói đến chuyện này, cả người ngây ra.
Hắn không ngờ Tô gia hành động nhanh như vậy, không đợi hắn phản ứng lại, liền định ra hôn sự cho Tô Lạc Yên lần nữa.
Theo bản năng, vấn đề đầu tiên Cố Tu Yến nghĩ đến là hôn ước của hai người thì làm sao bây giờ? Bên phía phụ hoàng phải giải thích như thế nào?
Tương tự, đây cũng chính là nghi hoặc của tất cả mọi người.
Có điều, rất nhanh trong cung đã truyền đến tin tức, có người nhắc tới việc này trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế hời hợt nói: "Năm đó, trẫm vốn chỉ nói cười một câu cùng Tô Khanh, các ngươi sao lại coi như thật? Huống hồ chuyện nữ nhi kia, cũng không thể không quan tâm đến ý nguyện của bọn nhỏ, thành thân là hỉ sự, không thể tác hợp nên một đôi phu thê bất hòa được."
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, hôn ước này vốn là lời nói đùa, Thái tử xem chừng cũng không thích Tô tiểu thư, liền cứ như thế mà quên đi thôi.
Hoàng đế đã tỏ rõ thái độ, lần này mọi người không có gì để nói, cho dù có cũng không dám nói.
Ngược lại Thái tử nghe xong rất cao hứng, cảm thấy đây là phụ hoàng sủng tín hắn, thể hiện sự cân nhắc, quan tâm đến tâm nguyện của hắn.
Hoàng hậu mất sớm, trong thâm cung rộng lớn như vậy không có mẫu thân làm sợi dây liên lạc, gắn bó, tình cảm cha con giữa thái tử và hoàng đế cũng không sâu.
Sau này khi lớn lên, Thái tử càng ngày càng lui tới mật thiết với ngoại tổ Tống gia của mình, trước đó còn đến quân doanh của cữu cữu rèn luyện hai năm, những điều này đã khiến khoảng cách giữa hai cha con càng lúc càng lớn.
Tống gia là thế gia lâu đời, quốc trượng Tống Tiềm Sơn từng nhậm chức Tế tửu* của Quốc tử giám, sau này sáng lập học đường Tống gia, môn hạ đệ tử đông đảo, trên triều đình đã từng xuất hiện bốn năm người làm quan xuất phát từ môn đình Tống thị, còn bị người ta trêu đùa gọi là Tống bán triều, phân lượng trong đó có thể thấy được.
*Chức Tế tửu của Trung Quốc xuất hiện vào thời nhà Hán.
Theo sách Từ nguyên của Trung Quốc, Tế tửu vốn là danh hiệu để chỉ người lớn tuổi nhất, có địa vị cao nhất trong buổi tiệc được chọn làm người dâng rượu tế đất trước khi uống.
Về sau, lấy đó đặt chức quan.
Là chức cao nhất trong Quốc tử giám.
Tam hoàng tử năm đó chính là hoàng đế hiện tại, đã cưới đích nữ Tống gia làm chính phi, lấy được sự trợ lực lớn từ Tống gia này, mới có khả năng thắng lợi trong cuộc chiến tranh đoạt đế vị.
Nhưng theo việc ngồi lên đế vị, thân phận có sự chuyển biến dẫn tới thái độ của Hoàng đế đối với Tống gia cũng thay đổi.
Trước kia hắn cần nó, dĩ nhiên sẽ hy vọng nó cường thịnh.
Nhưng khi hắn trở thành hoàng đế, liền hiểu được đạo lý nằm bên giường há có thể cho người khác ngủ say.
Nhi tử của Tống Tiềm Sơn là Tống Nhâm Châu, nay là Tây Bắc Đại tướng quân, trấn thủ biên cảnh Tây Bắc, tay nắm binh quyền hai mươi vạn đại quân.
Năm đó Văn Nhân Tụng được tiên đế triệu hồi kinh, không bao lâu tiên đế băng hà, quân Tây Bắc còn chưa an bài người tiếp nhận.
Đúng lúc Tam hoàng tử đăng cơ, vì cảm tạ Tống gia tương trợ, hắn tự tay đem binh phù của quân Tây Bắc đưa cho Tống Nhâm Châu.
Thứ mình đưa ra, hiện giờ ngược lại trở thành cái gai trong cổ họng, muốn rút về cũng không có biện pháp.
Hoàng đế kiêng kỵ binh quyền Tống gia, Thái tử càng lớn lại giao thiệp với Tống gia càng nhiều, đối với Thái tử trẻ trung khỏe mạnh lại có dã tâm bừng bừng, Hoàng đế cũng càng sinh lòng bất mãn.
Kỳ thật, Thái tử có thể nhận ra điều đó khi ánh mắt phụ hoàng thi thoảng nhìn về phía hắn, đối với nam nhân mình gọi là phụ thân này, khi còn nhỏ hắn cũng từng mang theo lòng kính ngưỡng hâm mộ.
Nhưng mà hoàng đế không phải phụ thân của một mình hắn, không chỉ có một đứa con trai là hắn.
Tình yêu của cha dành cho Thái tử ít đến mức đáng thương, mỗi lần gặp hắn, Hoàng đế chỉ biết hỏi bài tập của hắn, kiểm tra kiến thức rồi dạy bảo hắn, chưa bao giờ dành cho hắn một chút quan tâm ấm áp nào.
Không có mẫu thân, cho dù là Thái tử, ở trong thâm cung cũng chịu không ít khổ sở.
Thái tử gian nan trưởng thành không còn sự yếu đuối, không hề cả tin nữa, cũng không chờ mong tình phụ tử hư vô mờ ảo kia.
Hắn sớm đã hiểu được sức mạnh của quyền thế, vì thế tự xin rời cung đến quân doanh, ở đó, hắn gặp cữu cữu Tống Nhâm Châu của mình.
Từ chỗ cữu cữu, Thái tử cảm nhận được sự quan tâm khó có được thuộc về người nhà, đồng thời cũng càng ngày càng đi lại gần với Tống gia.
Ngoại tổ phụ Tống gia đối xử với hắn ôn hòa từ ái, nhị cữu Tống gia sẽ cười tủm tỉm kéo hắn uống rượu, biểu muội Tống gia còn thêu hà bao cho hắn, thân thiết gọi hắn một tiếng biểu ca, so với hoàng cung càng giống một gia đình hơn.
Mặc dù những lời nói kia của Hoàng đế khiến Thái tử cho rằng phụ hoàng còn để ý đến nguyện vọng của hắn, nhưng hắn cũng có chút phiền não.
Hôn ước không còn thì sẽ không có cách nào thay mận đổi đào, để Tô Bạch Vi trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Đúng lúc này, người Tống phủ tới mời hắn đến phủ.
Đại môn Tống phủ, Thái tử quen thuộc đi qua như nhà mình.
Vừa vào cửa, nha hoàn gã sai vặt gặp hắn đều theo thói quen hành lễ vấn an hắn, một đường đi thẳng đến ngoài phòng ngoại tổ phụ, Cố Tu Yến chỉnh trang lại quần áo rồi mới bước vào.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, một vị lão nhân tóc bạc trắng ngồi xếp bằng bên cửa sổ, cúi đầu chăm chú nhìn bàn cờ đen trắng đan xen trước mặt.
"Lăng Phong, lại đây." Lão nhân vẫn cúi đầu nói, "Cùng ta chơi một ván cờ."
Lăng Phong là tên tự mà Tống Tiềm Sơn lấy cho Cố Tu Yến.
Cố Tu Yến ở bên ngoài lạnh lùng xa cách nhưng đối mặt với ngoại tổ phụ tôn kính của mình lại thu liễm một thân lãnh túc, trầm thanh đáp "Vâng", theo lời ngồi xuống đối diện lão nhân, cũng cúi đầu xem cờ.
Kế tiếp hai người không nói chuyện với nhau nữa, chỉ còn lại tiếng quân cờ lạch cạch thanh thúy hạ xuống, vang vọng trong căn phòng không lớn.
Một lát sau, Cố Tu Yến buông tay xuống nói: "Tổ phụ, ta thua."
Lúc này, Tống Tiềm Sơn mới chậm rãi ngước mắt lên, nghiêm túc đánh giá ngoại tôn đã trưởng thành này.
"Lăng Phong, ngươi có biết ngươi thua ở chỗ nào không?"
"Là do ta học nghệ không tinh."
"Không đúng." Ánh mắt Tống Tiềm Sơn đã hõm xuống nhưng không hề có vẻ vẩn đục của một người già mà vẫn phát ra tinh quang bốn phía như cũ, hắn chậm rãi nói: "Ngươi quá trọng tình, bởi vì ta là tổ phụ, ngươi liền không đành lòng dùng thủ đoạn đối đãi với địch nhân để đối phó ta, ở trong lòng ngươi, đây chỉ là một lần luận bàn chơi cờ, mà không phải là chém giết chân chính."
Cố Tu Yến trầm mặc không nói, tổ phụ nói đúng.
"Lăng Phong, nếu ngươi muốn thành sự, phải lập tức dứt bỏ tư tình nhi nữ, lấy đại cục làm trọng."
"Ý của tổ phụ...!Ta không hiểu."
Tống Tiềm Sơn bình tĩnh nói: "Chúng hoàng tử đều đã trưởng thành, bọn họ có mẫu thân, có ngoại gia còn có thê tộc trợ giúp, ngươi dựa vào cái gì để đánh bại bọn họ đây?"
Cố Tu Yến: "Ta cũng có ngoại tổ phụ và cữu cữu."
Lão nhân lãnh khốc nói: "Ngươi là người hoàng gia, ngươi họ Cố, liên hệ duy nhất giữa ngươi và Tống gia ta, chính là mẫu thân đã sớm qua đời của ngươi, tại sao chúng ta phải đặt cược toàn bộ sinh tử Tống gia đi giúp ngươi?"
Cố Tu Yến nắm chặt thành quyền, không nói một lời.
"Ngươi cần một thê tử, một thê tử có gia tộc cường đại." Thanh âm già nua chậm rãi vang lên, mang theo sự thận trọng sâu sắc lắng đọng cùng năm tháng, từng tiếng từng tiếng tựa như chuông đồng, vang lên bên tai người nam tử trẻ tuổi, "Biểu muội nhà nhị