Edit: icedcoffee0011
"Phốc...!Khụ khụ khụ..." Quỹ Quỹ sợ hãi khụ hai tiếng khó tin hỏi: "Cô nói gì?"
Là vì Vịt vương chưa bán được, hay là vì tiền chưa kiếm đủ, tôi cực cực khổ khổ bày mưu tính kế để cô kiếm tiền, cô mẹ nó như thế nào nhất quyết nhớ nhung không quên cái mục tiêu dở người này.
Quỹ Quỹ thở phì phì không hiểu đầu óc ký chủ nghĩ gì, Minh Tiêu phi thường thiện giải nhân ý mà thành toàn nó.
Cô nghiêng người ngồi vào đối diện Trương Viễn Bình, hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Không biết Trương công tử có từng đi qua Dương Châu?"
Trương Viễn Bình sửng sốt, nhìn thịnh thế mỹ nhan gần trong gang tấc, tức giận trong lòng bất giác tiêu tan.
Thôi, xem vẻ bề ngoài này, hắn không ngại chơi đùa một chút.
Hắn lên mặt, bày ra một bộ tiêu sái phóng khoáng: "Đương nhiên là đi qua, Dương Châu cảnh đẹp người đẹp, có thể nói là phú quý nhân gian."
"Nghe nói vùng ven sông Tần Hoài ở Dương Châu phồn hoa có tiếng, thuyền bè náo nhiệt, không biết công tử có từng gặp qua hoa khôi danh kỹ nổi tiếng ở đó?"
Trương Viễn Bình nghe vậy trên mặt lộ ra một ý cười nghiền ngẫm, ánh mắt ái muội quét trên người Minh Tiêu, cố ý hạ giọng tuỳ tiện mà nói: "Cô nương ở thành Thương Tĩnh sợ là có điều không biết, cái gọi là hoa khôi cũng chỉ là thủ đoạn chào mời khách, không nên coi là thật."
Hắn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Minh Tiêu, không nghĩ tới đối phương chẳng hề xấu hổ như dự đoán, ngược lại sắc mặt xấu đi trông thấy.
Trương Viễn Bình cho rằng Minh Tiêu ghen, không thích hắn nhắc đến nữ nhân khác, trong lòng đắc ý, cố ý còn nói thêm: "Danh kỹ nổi tiếng nhất Dương Châu một đêm giá ngàn vàng, thi họa tinh thông, nhỏ nhắn mềm mại như hoa liễu, khiến người trìu mến."
Hắn nói xong vẫn ung dung nhìn Minh Tiêu, không nghĩ tới đối phương không hề tức giận, ngược lại là như suy tư gì điều gì đó mà, lẩm bẩm nói: "Giá ngàn vàng ư~"
Nói xong, mỹ nhân vừa mới còn rất là rụt rè, căm giận vỗ tay một cái cả giận nói: "Quả nhiên, lão nương nên mẹ nó sớm xuất đạo một chút."
"Tổ sư, ngàn vàng, từng ấy thời gian ta đã bỏ lỡ trăm triệu rồi!"
"......" Quỹ Quỹ gian nan nhắc nhở: "Ký chủ, cô suy nghĩ lại bản thân với mấy chữ thi họa tinh thông, nhỏ nhắn mềm mại như hoa liễu, khiến người trìu mến.
Trừ chữ người, cô giống người ta ở chỗ nào?"
Nhưng mà mặc kệ Quỹ Quỹ mỉa mai thế nào, tìm được phương thức làm giàu Minh Tiêu nhanh chóng bỏ ngoài tai, cô nhìn về phía người vừa bị ngôn từ hoa mỹ của cô dọa cho nhảy dựng, nở một nụ cười cũng gần giống người..
"Trương công tử hôm nay tới cũng trùng hợp lắm, vừa vặn ba ngày nữa Yến Xuân Các cử hành tái tuyển chọn hoa khôi lần thứ nhất, tiểu nữ tử cũng may mắn tham dự trong đó, Trương công tử nhất định phải đến ủng hộ ta."
Trương Viễn Bình bị cái sự tương phản này làm cạn lời, hắn theo bản năng lắc đầu: "Ta không......"
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy thiếu nữ vừa rồi còn cười xán lạn một tay bẻ gãy bàn cẩm thạch trắng, ánh mắt thâm trầm nhìn hắn.
"Là đàn ông không thể nói không được."
Trương Viễn Bình: "......"
Nói có đạo lý, nhưng phàm là đàn ông, thấy một chiêu này của cô, cũng không được nữa rồi.
Liên tiếp vả mặt plot twist khiến cho đầu vị thiếu tướng quân này hiện lên một cái suy nghĩ vớ vẩn, nhìn Minh Tiêu nửa khối bàn đá trong tay Minh Tiêu, gian nan mà nuốt nước bọt, hắn hỏi: "Không biết các hạ có phải là chủ nhân của Yến Xuân Các?"
Minh Tiêu kinh ngạc mà nhướng mày, không nghĩ tên ngốc nghếch nãy bỗng nhiên chỉ số thông minh online, bất quá cô vốn dĩ cũng không có ý tứ giấu giếm, gật gật đầu dứt khoát thừa nhận.
Trương Viễn Bình trong lòng hoảng hốt, không nghĩ tới mình dùng trăm phương nghìn kế điều tra thế nhưng là một thiếu nữ.
Hắn nhíu mày xoa bóp đốt ngón tay, trong lòng bán tín bán nghi, bất quá vô luận sự thật là như thế nào, có giá trị vũ lực của Minh Tiêu, thái độ của hắn đứng đắn lên một ít.
Trương Viễn Bình thu liễm lại, khách khí nói: "Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?"
Minh Tiêu trầm ngâm một chút, hỏi lại: "Mấy người ngày thường đi thanh lâu sẽ xưng hô với ông bà chủ như thế nào?"
Trương Viễn Bình không biết nên trả lời như thế nào, châm chước sau đúng sự thật nói: "Nếu là khách khí chút, thường gọi một tiếng ma ma, phía trước là họ hoặc tên húy."
"Ồ, vậy ta đây ủy khuất một chút," Minh Tiêu gật gật đầu, "Anh cứ gọi tôi là......"
"Tiêu ba ba đi."
"......! Tiêu cô nương." Trương Viễn Bình cảm giác cái trán từng trận co rút đau đớn, cuối cùng vẫn không thể bật thốt ra cái xưng hô kỳ dị này, một tay đáp ở bên cạnh bàn, dùng xưng hô mà mình cho là thích hợp nhất.
"Tại hạ thiếu soái Mạc Bắc quân Trương Viễn Bình, gia phụ Trương Hồng An, nói vậy cô nương chắc chắn có nghe qua."
"Ồ ~" Minh Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, nhưng khóe miệng Trương Viễn Bình chưa kịp cong lên, đã nghe đối phương cười nói: "Chính là Trương tướng quân với chiến thuật "Địch tiến ta lui, địch lui ta nằm" đáng khinh nổi tiếng?"
"Sớm nghe nói đến thanh danh này của lão tướng quân, hôm nay được gặp thiếu tướng quân, vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là không hổ lại phụ vô hảo tử, thất kính, thất kính."
"Cô!" Trương Viễn Bình vốn dĩ liền còn có nghi vấn với thân phận của Minh Tiêu, lúc này thấy cô nói khách khí, nội dung lại đầy châm chọc, cũng không rảnh lo kế hoạch tiên lễ hậu binh, trực tiếp nói ra mục đích của bản thân.
"Tiêu cô nương mấy năm nay động tác không nhỏ, phụ thân vì phòng gian tế Mạc Bắc, cố ý cẩn thận tra qua, lại không ngờ năm đó Yến Xuân Các có liên quan đến sự việc Hồ tướng quân mất tích năm đó, không biết cô nương có gì giải thích?" Hắn nói xong gắt gao nhìn chằm chằm Minh Tiêu, không cho người một cơ hội giảo biện.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới, Minh Tiêu cũng không tính toán giảo biện, trực tiếp gật đầu thừa nhận: "Không cần giải thích, là bị ta đánh, hiện tại còn thở thoi thóp, anh đến thăm sao?"
"......" Trương Viễn Bình bình sinh lần đầu tiên cảm thấy, thì ra nói chuyện phiếm là một việc khó khăn đến như vậy.
Lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt cũng không cần dùng tới, hắn động động miệng, dứt khoát chộp cái bàn cả giận nói: "Hồ tướng quân......!A!"
Nửa bàn vừa bị bẻ gãy vốn đang lung lay sắp đổ bên cạnh, Trương Viễn Bình vì tức giận, hạ thủ không biết nặng nhẹ, một chưởng khiến cho bàn đá lập tức nghiêng ngả, đồ trang trí trên bàn rơi lả tả không nói, còn bị mấy cái chén sứ rơi lộp bộp vào chân.
"Quá thảm." Quỹ Quỹ nhìn đối phương cố gắng kiên cường giữ hình tượng "Chân tật, khí thế không thể mất", thổn thức nói: "Vị tướng quân này vất vả đến Yến Xuân Các một chuyến, chính là vì thể hội nhân gian khó khăn nhường nào sao?"
Chiếc bàn kia được làm hoàn toàn từ cẩm thạch trắng, cho dù chỉ còn một nửa trọng lượng, một khi đập vào người không gãy xương thì cũng chảy máu, nhưng Trương Viễn Bình chỉ oái một tiếng, sau đó im bặt.
Mặt hắn vừa trắng vừa hồng, không biết là tức giận hay là nhịn đau, cắn răng gằn từng chữ một: "Thật không dám giấu giếm, ta đã phái người điều tới một đội binh mã, Hồ tướng quân là mệnh quan triều đình, nếu hôm nay Yến Xuân Các không thể cho ta một lời giải thích, đừng trách bản tướng quân vô tình."
Nói xong ngón trỏ Trương Viễn Bình uốn lượn bỏ vào trong miệng thổi, từ ngoài cửa sổ truyền đến những tiếng bước chân chỉnh tề chính khí.
Trương Viễn Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu mắt mang tàn khốc mà nhìn về phía Minh Tiêu.
Minh Tiêu nhìn vẻ mặt thiếu đánh này của gã, hơi nâng cằm, đứng lên mở cửa sổ hướng ra phía ngoài xem.
Quả nhiên theo như lời hắn, bên ngoài đã vây đầy quan binh, nhìn ra trên dưới trăm người.
Cô không sao cả quay sang Trương Viễn Bình cười, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ có từng này?" Nói xong cũng học đối phương đưa tay thổi còi, dưới lầu tức khắc truyền đến tiếng binh khí va chạm lẫn nhau, bất quá tức khắc sau lại quay về bình tĩnh.
Trong lòng Trương Viễn Bình dâng lên một dự cảm xấu, không chờ hắn hỏi lại, tiếng đập đã cửa vang lên, một thanh âm rõ ràng truyền vào trong tai: "Cô nương, đã giải quyết toàn bộ, người trong phòng có lưu lại không."
Minh Tiêu nhìn người đang khiếp sợ hoảng loạn trước mặt, tươi cười: "Không vội, chúng ta tâm sự chuyện tái tuyển chọn hoa khôi trước."
"Có được không? Trương thiếu tướng quân."
Trải qua một phen bàn bạc, Minh Tiêu khách khí" thỉnh Trương thiếu tướng quân ở lại Yến Xuân Các nghỉ ngơi vài ngày, lại đưa thư báo bình an cho án vệ gửi cho lão tướng quân, xoay người đi tới hậu viện phòng bếp.
Lúc này đã đến giờ cơm chiều, Yến Xuân Các sau khi thay đổi đầu bếp sau, đồ ăn đều là nhất đẳng nhất hảo, cho nên tới giờ cơm đều rất tất bật.
Thấy nhà bếp đã vội không kịp trở tay, cô không tiến vào làm phiền đầu bếp nữa, quẹo chân đi về phía giếng nước, bên cạnh giếng là từng đống chén bát xếp thành núi cao, một thanh niên quần ngắn áo vải khoanh chân dài, ngồi trên cái ghế con, banh khuôn mặt nghiêm túc rửa chén.
Minh Tiêu đến gần khụ một tiếng, động tác tráng bát trên tay Giang Mặc Hành ngừng lại, biểu tình chết lặng hỏi: "Lại làm gì?"
Hai năm sau khi dự án "Vịt vương" marketing thất bại, Minh Tiêu nhờ nghiên cứu lại thị trường mà rút kinh nghiệm xương máu, Thương Tĩnh dân phong bưu hãn, thẩm mỹ càng thiên hướng thích nam nhân cường tráng cương nghị, hình tượng mỹ nhân bệ/nh hoạn của Giang Mặc Hành lúc đó căn bản không phù hợp với đa số người.
Đừng nói vịt vương, sale đại hạ giá cũng không ai muốn, dưới sự tức giận đang chuẩn bị đem người ra ngoài cho tự sinh tự diệt, Giáp Nhất bận tâm cố chủ có nhắc đến tài sản của đối phương với Minh Tiêu.
Minh Tiêu nghe xong lúc đó tâm tình chỉ có hai chữ "ồ quao".
Có thể nói Minh Tiêu phát triển được như hôm nay, không thể bỏ qua tài chính của Giang Mặc Hành cùng với ngân hàng rút tiền là cha của Liễu công tử.
Cũng đúng là vì duyên cớ này, Giang Mặc Hành từ đây trở thành một thành viên của Yến Xuân Các, nhiệm vụ là ai giao gì thì làm cái đó.
Minh Tiêu đi đến bên người hắn, nhấc chân đá một chút, Giang Mặc Hành trợn mắt giận nhìn: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tìm anh diễn kịch."
Giang Mặc Hành hồ nghi mà ngẩng đầu nhìn, tràn đầy khó hiểu: "Tìm tôi diễn kịch? Cô không nhầm chứ."
"Không sai, chính là anh." Minh Tiêu tin tưởng gật gật đầu, "Trên dưới các không có ai có khí chất diễn viên đạt giải oscar hơn anh."
Giang Mặc Hành: "......"
Cảm ơn, cũng không có cảm giác được khích lệ.
Hắn lau khô cái chén trong tay, không kiên nhẫn hỏi: "Diễn cái gì?"
"Diễn chính mình nha, nhị thế tổ ngốc nghếch tùy tùy tiện tiện vung tiền như rác."
Giang Mặc Hành đang lau tay lên tạp dề lại ngừng, quay đầu nhìn vẻ mặt đầy chân thành của Minh Tiêu, tức giận không muốn nói chuyện.
Hắn phát hiện miệng lưỡi nữ nhân này căn bản là không có một câu lời hay, nói một câu mắng người ba câu.
Minh Tiêu thấy hắn mặt lạnh cũng không ngại, lo việc chính mình nói tiếp: "Ba ngày sau tôi muốn làm một buổi tái tuyển chọn hoa khôi, tiết mục biểu diễn xong có tiết mục bán đấu giá hạ thấp con người,