Edit: icedcoffee0011
Bất đồng với sự khiếp sợ này, ngay một khắc khuôn mặt nữ tử xuất hiện trước mắt mọi người, dưới lầu yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau, trong phòng một trận ầm ầm, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên, Giáp Nhất đứng bảo vệ ở sườn đài biểu diễn nhìn từng gương mặt cuồng nhiệt, mày không khỏi nhăn lại, vừa định tiến lên uy hiếp, đã bị một cái liếc mắt đưa tình của Minh Tiêu bắn trở về.
"......" Giáp Nhất nhấp nhấp môi không nói một lời nhíu mày lui lại.
Minh Tiêu vừa lòng mà cười cười, vì tích cóp cho ngày bản thân trở thành hoa khôi, cô đã chuẩn bị đủ thứ, tin tưởng đêm nay qua đi tên tuổi của ta nhất định có thể truyền khắp đại giang nam bắc!
Tự tin ảo tưởng xong, Minh Tiêu gật đầu với người chủ trì, cô nương đứng ở bên đài khóe miệng trừu trừu, bắt đầu giới thiệu: "Mời các khách quý cùng thưởng thức tiết mục đầu tiên của tối nay, trói buộc không lối thoát."
Cô nương nói xong nhanh chân chạy xuống đài, giống như đằng sau có chó rượt.
Dưới đài người xem cái hiểu cái không, "trói buộc" vế trước bọn họ nghe hiểu, cái trò không lối thoát kia là sao? Hơn nữa trói người cũng có thể mang ra biểu diễn?
Thực mau, đạo cụ từng cái xuất hiện đã giải đáp phần nào nghi vấn của quan khách.
Bốn người đàn ông mặc đồ đen khiêng lên một cái cọc rắn chắc hình chữ thập lên trên đài, trên cọc gỗ quấn những đoạn xích sắt thô to như cánh tay người.
Minh Tiêu đi đến trước cọc gỗ, duỗi tay để người đàn ông theo thứ tự cột xiềng xích vào tay và chân mình, một loạt động tác làm xong, cả người Minh Tiêu bị trói chặt chẽ trên cọc gỗ, không thể động đậy.
Dưới đài mọi người vừa ngơ ngác không hiểu gì thì nháy mắt lĩnh ngộ, một đám nhe răng cười thô bỉ, hưng phấn không biết làm sao.
Tiên sư, đúng là Yến Xuân Các biết chơi, đóng cửa lâu như vậy, comeback cũng thật là rầm rộ, đêm nay cho dù không thể ở cùng hoa khôi, nhưng chuyến này đi quả nhiên không uổng!
Đám đàn ông dưới đàn ánh mắt sáng hơn đèn huỳnh quang, ánh nhìn nhơ nhuốc đáng khinh nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn mềm mại bất lực đáng thương của Minh Tiêu, chờ người đàn ông lấy thêm đạo cụ.
Nhưng không ai ngờ được, người trên đài trói xong thì bỏ đi không hề lưu luyến, giống một cái máy không có cảm xúc.
Khán giả ngây ngốc một hồi chẳng thấy có ai đi lên, một gã đàn ông diện mạo tục tằng lớn tiếng: "Đây là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn khách chúng tôi tự đi lên?" Hắn nói xong cười ha ha, đám người chung quanh cũng cùng nhau cười vang.
Minh Tiêu không chút hoang mang mà liếc hắn một cái, chứa đầy thâm ý mà cười cười: "Anh khách này đừng nóng vội, tiết mục sau nhất định cho anh tham dự."
Gã khách kia chỉ trêu đùa một câu, không ngờ mình lại gặp được chuyện tốt như vậy, nhất càng thêm làm càn.
Những người hối hận muốn chụp trán, hận không thể đảo ngược thời gian để việc tốt này rơi lên người mình, vì thế la ó phàn nàn, cũng muốn có cơ hội tiếp xúc với mỹ nhân.
Bọn họ suy tính cũng hay lắm, nhưng bảo an ở Yến Xuân Các không phải ăn chay, các ám vệ canh gác xung quanh cùng nhau trao đổi ánh mắt, tiến đến thị uy.
Ký ức trước kia về kết cục của những kẻ làm loạn ở Yến Xuân Các một lần nữa quay về, đám đàn ông nháy mắt câm miệng, thành thật ngồi xuống.
Lực chú ý của nhóm người lại quay lại sân khấu chính, mỹ nhân vẫn đang ôn nhu cười, xích sắt thô to phản chiếu ánh nến giao triền với làn da trắng nõn kiều nộn của nàng khiến người ta sinh ra cảm giác vô thực.
Cánh tay nàng vừa nhẹ nhàng cử động, mặc dù tư thế hình như không phù hợp với mấy từ mảnh mai bất lực vừa rồi cho lắm, vẫn đủ khiến người xem tâm huyết dâng trào.
Mấy tên thích miệng tiện, trực tiếp hô: "Tiểu nương tử đừng giãy giụa, đợi ta tới cứu nàng đi."
Hắn nói hết lời, dưới đài lại là một trận cười vang, mắt thấy Minh Tiêu không biết lượng sức lại giãy giụa, một đám đàn ông ánh mắt hài hước mà nhìn, chờ lát nữa nàng yếu ớt xin tha, tay đặt lên miệng chuẩn bị huýt sáo trêu chọc.
"Bang! Xoạch!."
Giây tiếp theo, âm thanh nứt vỡ của xiềng xích vang lên, động tác chuẩn bị huýt sáo cũng dừng ở ngay miệng, người xem hai mắt dại ra.
Minh Tiêu hoạt động cánh tay một chút, bước đi đến trước, ôm quyền.
"Chê cười rồi, các vị khách quan."
Các vị khách quan: Dần dần đánh mất nụ cười.
Sảnh chính lặng như tờ, Giáp Nhị bị bắt làm lại nghề cũ cải trang trốn ở trong đám người, thấy thế thở dài, sống không còn gì luyến tiếc cầm thẻ bài, la lớn:
"Một đôi bàn tay trắng chặt đứt thép, một đôi chân ngọc dẫm ra máu.
Tuyệt mỹ khuynh thành tiểu tiên nữ, tinh phẩm nhân gian chính là nàng!"
Cùng một vị trí cũ, cùng một cách lừa gạt, Giáp Nhị kêu xong cũng như cũ nhận được ánh nhìn của mọi người, nàng căng da mặt cười với ánh nhìn phức tạp của mọi người, tự tin khen ngợi: "Nhìn cái gì mà nhìn, tư thế kia không đủ uy vũ hay không đủ soái? Hay là dây xích vỡ không chỉnh tề?"
"Hoa khôi thanh thuần không làm ra vẻ như vậy, ta thích."
Người xem: Người da đen dấu chấm hỏi đầy mặt.jpg
Mắt thấy vẫn là yên tĩnh một mảnh, Minh Tiêu nhíu nhíu mi hỏi Quỹ Quỹ: "Mọi người bị màn biểu diễn của ta làm cho chấn động như vậy sao, vẫn chưa dứt nổi sao?"
"...!Có lẽ vậy á." Quỹ Quỹ không lời nào để nói, chỉ có thể giả dối dùng emoji trả lời ký chủ.
Minh Tiêu đương nhiên cảm nhận được sự qua loa có lệ này của Quỹ Quỹ, vì thế nhặt một đoạn xích sắt dài đén trước sân khấu, cạch cạch cạch xích đứt thành ba đoạn, cười hỏi: "Các vị có thích màn biểu diễn vừa rồi không?"
Nụ cười của nàng chân thành lại dịu dàng, nhưng trong mắt người xem chỉ thấy được bạo lực và uy hiếp trắng trợn, không biết là ai bắt đầu trước, một lát sau tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc cùng tiếng hoan hô vang lên, phảng phất không làm như vậy giây tiếp theo thứ bị bẻ đứt trên sân khấu sẽ là chân tay bọn họ.
"Nhìn phản ứng của khán giả nhiệt tình chưa kìa." Minh Tiêu vừa lòng mà nói với Quỹ Quỹ: "Mi thấy chưa, đánh nhau thắng ở bất ngờ."
"......" Quỹ Quỹ suy yếu buông tay, "Vâng, chị vui vẻ là được."
Xuất sắc hoàn thành tiết mục đầu tiên, Minh Tiêu xoay người xuống đài.
Thời điểm người chủ trì quay lại khán đài, rõ ràng nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của quan khách ngồi dưới, nàng thương tiếc nhìn nhóm người này, theo kịch bản trình bày: "Xin giới thiệu tiết mục tiếp theo, tay không dùng đạo cụ đập đá trên người."
Dưới đài khán giả lại lần nữa xôn xao, các tiết mục ở Yến Xuân hôm nay đều có cái tên thật kỳ quặc, có tiết mục thứ nhất làm tiền lệ, trong lòng bọn họ không khỏi bất an.
Lúc này, tiến lên đầu tiên là một người đàn ông, được người khác dùng cáng khiêng đến, người đàn ông thân hình đơn bạc, khung xương tuy lớn nhưng người không mấy lượng thịt, hơn nữa thoạt nhìn tay chân cong queo không thể tự chủ hành động.
Này......
Mọi người có chút nghi hoặc, tiết mục tên có hai chữ đạo cụ, nhưng xem người này bộ dáng cũng không giống có thể dùng đạo cụ.
Chẳng lẽ hắn chính là đạo cụ?
Nghĩ vậy người xem rốt cuộc lại bị lòng hiếu kỳ làm cho tò mò, ngồi thẳng thân thể chờ đợi hoa khôi tiếp theo lên đài.
Lúc này đi lên chính là một cô gái mặc quần áo kín mít từ đầu tới chân, nhưng đai áo bó làm lộ ra dáng người yểu điệu, nàng đầu tiên là hành lễ ở trên đài, rồi xoay người đi đến ra sau.
Sau đó tay trái ôm một khối to đá dày to bản, tay phải xách theo một cây thiết chùy bự chảng, bước chân hào phóng nện trên đài.
Người xem: "......"
Ngại ghê, kết quả tiết mục này hình như ta đã đoán được rồi.
Đại khái vì đã được tăng cường miễn dịch nhờ tiết mục đầu tiên, người xem suy yếu nằm liệt trên chỗ ngồi, nhìn nữ tử đặt phiến đá lên ngực người đàn ông, tay vung đại chuỳ.
"Chờ một chút." Trước một giây khi cây búa rơi xuống, dưới khán giả bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên.
Minh Tiêu dừng lại động tác nhíu mày nhìn lại, chẳng được bao lâu, một gã sai vặt chạy tới, ở bên tai cô nói mấy câu, cô suy ngẫm một lát sau đó gật gật đầu, vẫy tay phân phó thủ hạ khiêng người đàn ông nằm trên đài xuống.
Khán giả không biết lại xảy ra biến cố gì, mắt thấy tiết mục thứ hai diễn không thành, nhìn ra tiết mục thứ ba chắc cũng lại là cái kịch bản này, định bụng rời đi, ai ngờ cô nương trên đài tháo khăn che mặt, chỉ vào tráng hán làm ồn ào ở tiết mục trước nói: "Vị công tử này, tôi đã nói tiết mục sau cho ông tham dự, mời lên đây."
Tráng hán sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Minh Tiêu: "Sao lại là cô? Không phải cô là người đầu tiên tham gia tái tuyển chọn hoa khôi sao, những người khác đâu?"
Minh Tiêu nhìn vẻ mặt "Như thế nào mẹ nó vẫn là cô" của người xem, vô tội nhún vai, "Tôi chưa nói sao? Không có những người khác đâu.
"Nhưng mà các vị yên tâm, quyền bỏ phiếu của các vị không thay đổi, chờ lát nữa có thể tiếp tục bỏ phiếu, Yến Xuân Các chúng tôi bảo đảm công bằng công chính công khai, không gian lận ha ~"
Người xem: "......"
Wow mẹ nó công bằng công chính công khai!
Mặc kệ khán giả không vui như thế nào, muốn nhấc chân chạy lấy người, Minh Tiêu đã tiến hành đến một bước cuối cùng, sẽ kiên quyết không đồng ý.
Đại lão chơi quá trớn không thấy ai đáp lại, dưới cơn giận dữ phái người giữ cửa khóa của chính, kiêu ngạo tuyên bố: "Hôm nay không xem tôi biểu diễn xong, đừng có hòng đi về!"
Khán giả không thể nề hà, chỉ có thể rưng rưng xem tiếp màn biểu diễn tay không dùng đạo cụ đập đá trên người, sau đó nhìn vị huynh đài trên sân khấu kia bị hoa khôi đánh cho hộc máu, trịnh trọng bỏ một phiếu.
Diệp Minh Chỉ ở trên lầu xem từ đầu tới đuôi, lúc này cảm thấy cả người không ổn.
Trái lại là Tiêu công tử bên người nàng, gã vuốt cằm nghiền ngẫm cười hỏi: "Chỉ nhi, kia thật sự là em gái nàng?"
Diệp Minh Chỉ ngơ ngác gật gật đầu: "Ừm...!Hẳn là vậy."
Nàng nói xong mới nhớ rằng người đàn ông này ghét nhất cách nói mơ hồ không rõ ràng, vội vàng sửa sai: "Diện mạo đúng là rất giống với Tam muội, chỉ là tính tình một trời một vực, cho nên ta cũng không chắc chắn."
Vừa dứt lời, một ánh nhìn đầy hận ý nhìn về phía nàng, nàng quay đầu chạm mắt với Hồ Xu Đồng, người sau bén nhọn nói: "Diệp Minh Chỉ, nàng ta tốt nhất không phải là muội muội của cô, nếu phải, ta muốn chị em các người đền mạng cho đại ca ta!"
Diệp Minh Chỉ nghĩ đến kẻ vừa bị đưa lên sân khấu đánh cho nhừ người, trên mặt hoảng hốt: "Cái gì mà đền mạng, đại ca cô rõ ràng còn sống, lại nói, oan có đầu nợ có chủ, cô lôi ta vào làm gì."
Tiêu công tử không thể nhìn hai vị kiều thiếp của mình khắc khẩu, hắn một phen túm lấy Hồ Xu Đồng, cảm giác được đối phương giãy giụa, ánh mắt trầm xuống, ở bên tai