Tiêu Mặc Phong đương nhiên không ngoan ngoãn chịu trói, nhưng ở đây cho dù anh ta có khỏe mạnh, cũng không đủ trình đánh lại, chưa nói là hiện tại.
Hai ba người Giáp Nhất chế phục, một tay cầm đao, chỉ huy khiêng người lên, chuẩn bị giam vào phòng tối.
Minh Tiêu cũng không có hứng thú lâu đãi, chuẩn bị cũng rời đi, một thanh âm kích động run rẩy vang lên: "Tam muội, Minh Tiêu, là em sao?"
Minh Tiêu xoay người, đối diện là một gương mặt nhỏ trắng xinh đẹp, nàng kia khóc tựa hoa lê dính hạt mưa, lảo đảo xông lên bắt lấy tay cô.
"Tam muội, nhiều năm như vậy em đi đâu, chị tìm em đã lâu...!Ô ô ô..."
Một màn này tựa hồ trùng điệp với khung cảnh hai chị em tương ngộ ở kinh thành.
Chẳng qua khi đó người mặc gấm vóc là Minh Nguyệt trưởng công chúa, hiện tại lại chỉ là người bên cạnh một tên hoàng tử đã tàn phế, một người khác thì vừa dùng bạo lực lẫn uy hiếp hoàn thành mộng tưởng làm hoa khôi của chính mình.
Minh Tiêu tò mò nhìn Giáp Nhất nháy mắt, ý bảo đối phương có thể đi trước, người sau do dự một lát, rốt cuộc vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, da mặt dày ném người cho Giáp Lục: "Cậu canh gác lâu như vậy cũng mệt mỏi, nhét người vào phòng tối xong thì nghỉ ngơi đi, bên này tôi canh gác cho."
Giáp Lục trong lòng hưng phấn xoa tay chuẩn bị nghe bát quái: "......"
Ông nhịn, ai làm mi là lão đại!
Phi!
Nhìn Giáp Lục không cam nguyện khiêng người đi xa, Giáp Nhất dùng bản mặt thoạt nhìn vô cùng "Chuyên nghiệp", lui ra ngoài phòng đóng cửa lại, để lại không gian cho hai chị em.
Minh Tiêu trợn trắng mắt, mấy năm nay xem như thấy rõ, cái gì ám vệ lãnh khốc vô tình, một đám không có đứa nào không bát quái, keo kiệt, muộn tao, cả tập thể cùng nhau kỳ ba, đặc biệt là cái ông "Nhất" đứng ngoài cửa kia.
Lười phản ứng đối phương, cô một bàn tay che miệng, kích động vô thố, cũng phô diễn kỹ thuật: "Chị? Là chị sao, ôi trời!"
Minh Tiêu vừa nói vừa kinh hỉ tiến lên muốn ôm, Diệp Minh Chỉ bị kỹ thuật diễn cảm tình phong phú làm cho hoảng sợ, đang mộng bức mà quên trốn tránh, cứ như vậy không hề phòng bị, bị một đôi tay có năng lực đập vỡ đá tảng gắt gao ôm.
Diệp Minh Chỉ bị ôm gần như hít thở không thông, trước mắt như thấy đầy sao Kim, khoảnh khắc bị ôm lấy, nàng cảm giác mình phảng phất gặp được thiên đường.
Hồ Xu Đồng vẫn còn ngồi đó: "......"
Hình như tay mình không còn đau đến như vậy nữa.
"Khụ...!Khụ, khoan, mau khoan......!ôm."
Diệp Minh Chỉ dùng hết khí lực toàn thân, hô lên mấy từ xin tha mấu chốt, Minh Tiêu cân nhắc không thể một lần ôm chết người, thả lỏng tay.
"Khụ...! Khụ khụ khụ..." Rốt cuộc có thể hô hấp, Diệp Minh Chỉ loạng choạng đặt mông ngồi lên ghế, ho đến tê tâm liệt phế, vừa định chất vấn, đã bị một làn nước mát nghênh diện.
Kẻ khởi xướng lúc này khẩn trương, oán trách nói: "Chị không sao chứ, cũng thật là, em thấy chị ho quá mới mang chút nước cho chị uống, chị lại dùng mặt tiếp mất rồi? Há mồm ra không được sao."
Diệp Minh Chỉ: "......"
Em gái ta đang nói tiếng người sao?
Không thể không nói, có thể trở thành vai phụ quan trọng bên cạnh vai chính, vẫn nhất định có chỗ hơn người, Diệp Minh Chỉ dùng tay áo chấm nước trên mặt, nghẹn khí ôn nhu nói: "Không sao, là do chị không cẩn thận, em đừng tự trách."
Nói xong còn mang theo một tia trấn an Minh Tiêu, quả nhiên kỹ thuật diễn không tồi, người có chút lương tâm nhìn thấy, đều thoáng áy náy một chút.
Nhưng Minh Tiêu hiển nhiên không nằm trong số đó, cô không vui mà nhíu mày: "Chị, chị lớn như vậy rồi làm người thì phải có liêm sỉ chứ, vì sao em lại tự trách, vốn dĩ chính là chị sai.
Nếu không phải chị không chịu há mồm, nước có thể bắn tung tóe ra mặt, ra bàn như vậy? Không bảo chị trả tiền giặt khăn trải bài, đã là xem mặt mũi thân thích, chị không nên được voi đòi hai bà trưng như vậy."
Diệp Minh Chỉ: Anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg
Mi lặp lại lần nữa? Ai được voi đòi hai bà trưng ở đây?
Ai!!!
Diệp Minh Chỉ một bàn tay xoa xoa thái dương, nàng cảm giác nói thêm câu nào tức nổ phổi câu đó, chỉ phải kiên cường nhỏ hai giọt nước mắt, bi ai chấm nước mắt rồi lái sang chuyện khác, "Em gái, năm đó hai chị em mình không từ biệt, không ngờ 2 năm sau mới gặp lại nhau, tiếc thay cảnh còn người mất, không ngờ em lại lưu lạc đến......"
Nói được một nửa, nàng như là không đành lòng tiếp tục, nửa che mặt nhỏ giọng khóc thút thít.
Minh Tiêu ôm cánh tay, nhìn nàng diễn.
Người này thật đúng là kỳ quái, bạn nói cô ta ngốc, người ta lại rất biết xem xét thời thế, biết thu liễm ghen ghét, dùng thân tình hàn gắn chị em xa nhau lâu ngày.
Nhưng nói ả thông minh, lại cố tình nhắc tới thân phận lưu lạc thanh lâu của người khác, như là sợ thiếu chuyện vui vậy.
Nếu Minh Tiêu là tiểu cô nương bình thường, bị thân nhân nhắc tới thân phận bất kham, đã sớm hổ thẹn muốn chết.
Diệp Minh Chỉ đương nhiên không có khả năng không biết việc này, cho nên ả chính là cố ý, chẳng sợ cần phải cầu cạnh thứ muội, ả vẫn không giấu được sự ngạo mạn của đích nữ trong xương cốt, không giấu nổi ghen ghét trong lòng, nhất định phải chọc vào vết thương của người khác mới thoải mái.
Nhưng nàng ta đã không phải Minh Nguyệt trưởng công chúa, người trước mặt nàng cũng chẳng phải cô gái đáng thương bị nàng bức đến treo cổ tự tử.
Từ khi vận mệnh khởi động lại, người chấp bút kịch bản cũng đã thay đổi.
Minh Tiêu nhíu mày, ra vẻ ưu thương nói: "Không sao, chị, có lẽ đây là mệnh." Cô dương mắt nhìn vẻ vui sướng khi người gặp họa của đối phương, giọng nói vừa chuyển, đồng tình nói: "Nhưng mà chị, hình như chị sống cũng không tốt lắm."
"Chị...." Diệp Minh Chỉ thấy nhắc tới mình, vội vàng muốn giải thích, trước khi Diệp gia bị lưu đày, nàng luôn kiêu ngạo vì thân phận của mình, cho dù ở hoàn cảnh hiện tại, cũng không chấp nhận được một thứ nữ do vũ nương hạ tiện sinh ra đồng tình nàng đáng thương nàng.
Mắng ngườiquan trọng nhất chính là thời cơ, Minh Tiêu đang ấp ủ đại chiêu căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, ngay sau đó liền nói: "Chị cũng đừng giấu diếm, em đều biết, nhân tình của của chị là Hồ tướng quân, Tiêu công tử vừa rồi bị em bóp nát tay là nhân tình hiện tại."
"Nghĩ đến bản thân mình hàng ngày đếm tiền không hết, lại để chị hoa tàn liễu rủ làm thiếp, nịnh bợ người ta sống qua ngày, lòng người em này quả thật...."
"...đúng là nhịn không nổi cười chết ta rồi! Ha ha ha ha......"
"Diệp Minh Tiêu, con tiện nhân này!" Đến lúc này Diệp Minh Chỉ nào còn có thể không biết, vừa rồi Minh Tiêu cũng là diễn cho nàng xem.
Nàng tức giận cả người phát run, chỉ vào Minh Tiêu mắng, "Tao tốt xấu cũng là thiếp đứng đứng đắn đắn cho người ta, mày nhìn lại mày, một con kỹ nữ người ta ra tiền là có thể tùy tiện lên giường......"
Bang!
Một chưởng trực tiếp hạ vào mặt Diệp Minh Chỉ đang mắng người, thân thể nàng ta bị đánh bay, va mạnh vào tường, té rớt xuống mặt đất.
Diệp Minh Chỉ che lại nửa bên mặt mất đi tri giác, hé miệng phun ra một mồm màu, vài cái răng trắng lăn khỏi hàm rơi xuống đất.
Nàng ngốc lăng nửa ngày, một đôi mắt hung tợn không chút nào che giấu nhìn về phía Minh Tiêu, bên trong dày đặc ác ý như sương đen đầy trời trút xuống, ngay cả khí vận chi tử —— Hồ Xu Đồng luôn đối nghịch với nàng cũng bị cái ánh mắt này làm cho sợ tới mức thân thể co rụt lại.
Minh Tiêu lại không hề bị ảnh hưởng, cô đi đến trước người Diệp Minh Chỉ, ngồi xổm xuống, thấy đối phương như chó điên, không màng tất cả muốn cắn xé, cô chậm rì rì mà vươn tay, nắm lấy cằm đối phương.
"Thừa nhận đi Diệp Minh Chỉ, chị lúc nào cũng ghen ghét tôi."
Diệp Minh Chỉ bất chợt kinh hoảng, giây tiếp theo lại thay bằng vẻ châm chọc, như là muốn nói: Một đứa thứ nữ hạ tiện như mày, xứng sao?
"Để tôi nghĩ lại xem, từ khi nào nhỉ?" Minh Tiêu không để ý đến phản ứng của ả, nói tiếp.
"Đúng rồi." Cô nhìn thẳng đôi mắt Diệp Minh Chỉ, nhướng mày cười nói: "Từ lần đầu tiên chị nhận ra, trong nhà thế mà lại có một thứ nữ đẹp hơn chị trăm ngàn lần."
"Chị ghen ghét tôi xinh đẹp, hận cái mặt tôi hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, trong đó cũng bao gồm người đàn ông mà chị thầm mến.
Ban đầu chị còn được an ủi vì việc hôn nhân của tôi nằm trong tay mẹ cả."
"Nhưng sau này Diệp gia lưu đày, đích thứ chẳng còn khác biệt, chị liền bắt đầu luống cuống, chị sợ hãi tôi được người lợi hại nhìn trúng, đắc thế rồi, sẽ giống như cách mà chị ghen ghét tôi, đối phó chị."
"Chị cho rằng hai năm trước khi chị bỏ tôi lại, xác của tôi đã bị chó gặp rồi đúng không, nhưng không ngờ tôi không chỉ sống sờ sờ, mà còn có thể bóp nát xương cốt người đàn ông mà chị dựa dẫm."
"Chị vừa sợ hãi vừa khủng hoảng, ghen ghét vận mệnh của tôi lại muốn dựa vào tôi mà thoát khỏi khốn cảnh.
Nếu hôm nay tôi thật sự làm theo mong muốn của chị, chẳng bao lâu, chắc chắn chị sẽ vắt nát bộ óc nhỏ bé này mà nghĩ cách giết tôi."
"Tôi nói không đúng sao?"
"Bà chị gái tốt của tôi."
Diệp Minh Chỉ nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Minh Tiêu, thân thể lạnh đến phát run, người trước mắt không hề tốn sức, vạch trần mọi dơ bẩn, đáng xấu hổ, hắc ám trong lòng nàng, làm nàng muốn tránh cũng không thể tránh.
Môi nàng mấp máy, muốn hét lên, muốn biện giải, muốn tức giận mắng, nhưng Minh Tiêu lại chẳng còn mong muốn tiếp chuyện nàng nữa.
Cô chán ghét lau lau ngón tay trên quần áo Diệp Minh Chỉ, khẽ cười nói: "Quả nhiên là nhân duyên chú định, vừa lúc phu quân của chị vẫn còn sống, chờ lát nữa tôi sẽ cho hai người được ở bên nhau, chúc cho hai vợ chồng thiên trường địa cửu."
Như vậy mới không cô phụ đời trước các người đạp trên xương máu của người vô tội mà có được một mối nhân duyên tốt đẹp.
Minh Tiêu nói xong xoay người nhìn về phía Hồ Xu Đồng ở góc tường, người sau khống chế không được mà giật mình.
Thấy đối