Khởi Dư từ từ mở mắt, trong con ngươi tràn ngập sương mù lạnh lẽo, cô mím môi khẽ nhích cơ thể, vừa động một chút, cơn đau ê ẩm liền lan ra toàn thân, đau đến mức mặt cô trắng bệch.
Khởi Dư bất động giữ nguyên tư thế nằm úp sấp trên mặt đất, cô chậm rãi đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn một hồi vẫn không biết đây là nơi nào.
Hiện giờ cô đã ở bên ngoài chứ không còn ở trong căn biệt thự hoa lệ kia nữa, trong phạm vi bán kính 5m rải rác đủ mọi chỗ là lượng lớn đống đổ nát, vụn đá to nhỏ, khói đen nghi ngút thi nhau tỏa khí lên bầu trời từ những ngọn lửa vẫn đang bốc cháy điên cuồng tại phía bên kia.
Mùi máu và mùi lưu huỳnh nồng đậm hòa vào nhau trong không khí không dễ ngửi chút nào, rất gay mũi.
Điều tệ nhất là chân phải của cô bị kẹt cứng dưới một tảng đá lớn, một loạt mảnh vỡ thủy tinh có kích thước không nhỏ đè nặng lên lưng làm cô không tài nào di chuyển được.
Đau...
[ Ký chủ, cô ổn không? ] Hệ thống thử thăm dò.
"Mi nói xem?"
Khởi Dư khó chịu nhắm mắt lại, đám cỏ dại ở hai bên cạnh đột nhiên vặn vẹo nhúc nhích, từ từ dài ra theo lần lượt rồi cuốn rối vào nhau tạo thành những cành lá cây vừa to vừa dài.
Chúng nhẹ nhàng sấn tới gần thân thể Khởi Dư, tự động vươn mặt lá lớn luồn qua mặt kính vỡ cẩn thận kéo nó rời khỏi lưng cô, bên dưới là một nhóm khác đang cố gắng tìm cách nâng tảng đá ra khỏi chân cô mà không gây thêm bất kỳ tổn thương nào nữa trên cơ thể mảnh mai này.
Mười lăm phút, trên thân Khởi Dư hoàn toàn sạch sẽ, mặc dù không còn vật trở ngại nhưng cô vẫn không dậy nổi, bởi vì chỉ cần cử động nhẹ một cái thôi đã khiến cô đau đến chết đi sống lại.
Có lẽ người trong thế giới này, Mạc Phong hay thậm chí là hệ thống còn chưa biết một điều rằng khả năng chịu đau của Khởi Dư thực sự rất kém, so với trẻ sơ sinh ba tháng tuổi còn kém hơn.
Đám cỏ dại tiếp tục dài ra, đến khi mình cao 3m mới dừng lại, chúng cúi xuống quấn lá của mình vào hai cánh tay của Khởi Dư đúng bốn vòng, sau đó từng li từng tí một nhấc cô lên.
Mượn lực của cỏ dại, Khởi Dư vừa đứng dậy liền như một tờ giấy mỏng mềm oặt ngã xuống, đám cỏ dại ở bên cạnh thấy thế vội vàng đỡ lấy cô.
Cô yếu ớt dựa vào lá cỏ xanh to, chúng một bên ôm chặt thân thể tránh cho cô tuột xuống dưới, một bên cầm một thanh sắt dài không biết lấy ở đâu dúi vào trong lòng bàn tay cô rồi điều chỉnh tốt tư thế đứng cơ bản cho cô.
Khởi Dư run rẩy nắm phần đầu của thanh sắt, miễn cưỡng lắm mới có thể tự đứng một mình mà không cần sự trợ giúp của đám cỏ ven đường.
"Mạc Phong chết chưa?"
Khởi Dư bất thình lình đặt câu hỏi làm hệ thống có hơi giật mình, vội đáp: [ Chưa chết, chưa chết. ]
"Hắn ở đâu?"
[ Phía trước cách ký chủ 20m có một ngã rẽ bên trái, đi tới đó vượt qua bức tường gỗ kia là gặp được. ]
Khởi Dư nghe hệ thống nói xong liền cau mày.
20m, cô không đủ sức lực và sức chịu đựng để đi đến đó.
Nhưng cô đã hứa với hắn, chỉ cần hắn chưa chết, cô nhất định sẽ mang hắn toàn mạng rời khỏi đây.
Đã hứa với người ta, đặc biệt là ân nhân từng giúp mình ba lần, không thể không thực hiện.
Vì vậy, Khởi Dư lết thân thể thể đầy đau đớn của mình tiến về phía trước, hành động trượng nghĩa này của cô rất đáng khen nhưng đáng tiếc lại là *hữu tâm vô lực, mỗi bước cô đi còn chậm hơn so với tốc độ của ốc sên bình thường, nếu cứ như vậy, chỉ sợ đã qua ngày hôm sau rồi cô mới đi được gần nửa chặng đường.
*Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức.
Hệ thống không nhìn nổi nữa, đành nói: [ Ký chủ, cô không thể đi nhanh hơn một chút sao? ]
Khởi Dư không trả lời, tập trung cố gắng ổn định từng bước đi của mình.
[ Cô còn không nhanh lên, Mạc Phong sẽ chết đó! ]
"..."
[ Ký chủ à, nam nhân tốt trong miệng của cô sẽ thực sự "đi" nếu cô vẫn giữ tốc độ như vậy đấy! ]
Khởi Dư dừng lại, bực bội nói: "Mi... rất phiền."
[ Hừ, Bản hệ thống mới không... ]
Ầm!
Quác quác!
Một tiếng động lớn nổ ra ở phía bên kia cắt đứt cuộc trò chuyện giữa Khởi Dư và hệ thống, tiếp đó là hàng trăm tiếng động giống như vậy cùng những thứ âm thanh hỗn loạn khác kết hợp với nhau vang lên, tạo thành bản hòa ca cực kỳ chói tai.
Tình huống này giống y hệt lúc Khởi Dư và Mạc Phong còn ở trong căn biệt thự!
Bầu khí nóng từ vụ nổ như một cơn lốc xoáy điên cuồng quét qua vạn vật xung quanh nó, Khởi Dư bị luồng khí nóng này thổi bay về phía sau, đám cỏ dại giật mình, nhanh chóng ôm lấy cô giấu kỹ vào trong tán lá to dày của mình.
Khởi Dư thông qua khe hở nhìn hàng nghìn con quạ đen bay lượn dưới một tầng mây mù dày đặc, đằng sau còn có những ngọn lửa khổng lồ hừng hực khí thế phun lên trời cao như các cột hồng thủy.
Khởi Dư hơi cứng đờ nhìn về nơi đó.
Hình như vừa nãy, hệ thống có nói Mạc Phong ở đó phải không?
Vậy hắn thực sự sẽ chết nếu cô không nhanh lên?
Mẹ nó chứ!
"Nhanh, mang ta qua đó." Khởi Dư khó khăn nói, tay run run chỉ về phía trước.
Đám cỏ dại hiểu ý bọc kỹ Khởi Dư lại, những cây cỏ nhỏ ở dưới cũng đồng loạt lớn hết lên, lần lượt lấy thân mình ép lên đám cỏ đang trương phồng ở chỗ kia, sau vài giây, quả bóng vừa to vừa dày màu xanh đã hoàn tất!
Quả bóng nhẹ nhàng lăn qua lăn lại một lần, sau đó xuyên qua lớp khí nóng tiến về trước, lúc đi còn không quên cẩn thận tránh né những đồ vật sắc nhọn nguy hiểm trên đường hoặc từ trên trời rơi xuống, cũng tận lực giảm tối đa mức độ xóc nảy trong lúc di chuyển để tránh động đến cô gái nhỏ ở bên trong.
Khởi Dư tựa đầu vào đống lá cỏ, khó chịu nhắm mắt lại, đáy lòng kìm nén cơn bạo phát đang mãnh liệt muốn trào ra.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Ai cũng muốn tổn thương ta...
***
"Mạc Phong!"
Hàn Lâm hét lên, Mạc Phong nhíu mày giơ hay tay lên cao, luồng khí lạnh màu xanh nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, như mũi tên sắc bén phóng điên cuồng về phía trước.
Những con quạ đen ở trên cao đang bay nhanh xuống đều bị hàn khí của Mạc Phong đóng băng, rải rác rơi xuống như cơn mưa đá.
Hàn Lâm cũng không chịu thua kém, từng đợt tia sét màu tím xuyên thủng bầu trời rớt xuống, đánh tan không ít con quạ gần đó.
Nhưng nhìn lên bầu trời, bạn có thể thấy được phải có đến hàng vạn con quạ vẫn đang bay theo hình vòng tròn ở trên đó, với sức mạnh của Mạc Phong và Hàn Lâm đã xuất ra, chẳng khác gì như muối bỏ biển.
Nếu là quạ bình thường thì không nói, đáng sợ ở chỗ chính là những con quạ này đều đã nhiễm bệnh, không những nhiễm bệnh mà số lượng còn đông như kiến.
Hai người Mạc Phong và Hàn Lâm, mỗi người tự tản ra tìm nơi trốn cho riêng mình, còn cẩn thận tạo thêm vài lớp bảo vệ bản thân.
"Hàn Lâm, có thấy Nhị tiểu thư đâu không?"
"Cậu có gặp Cố Thư Di không?"
Hai người đồng thanh đặt câu hỏi cho đối phương, nghe xong cả người liền cứng đờ, hiển nhiên cả hai người bọn họ đều lạc mất bạn đồng hành của mình.
Mạc Phong lại xuất ra nhiều lực hơn đóng bọn quạ này thành băng, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Nhị tiểu thư vẫn còn tốt chứ?
Nếu không, chí ít cũng đừng bị thương quá nặng.
Lúc hắn tỉnh lại, phát hiện chỉ có một mình mình ở đây, không thấy bóng dáng Khởi Dư đâu cả.
Đang định rời đi tìm cô thì bên cạnh đột nhiên phát nổ, hắn bị bắn ra xa hơn mấy mét, sau đó hắn thấy lũ quạ từ cái