--- Tôi đã hứa sẽ không để anh chết ở nơi này, chỉ cần anh có thể kiên trì được cho tới khi tôi đến.
Mạc Phong nhìn chằm chằm Khởi Dư, trái tim không khống chế đập nhanh một nhịp.
Sau đó hơi thở dài, càng dùng sức siết chặt cô gái nhỏ trong vòng tay, hắn cúi đầu vùi mặt vào trong hõm cổ cô, mái tóc ngắn rũ xuống che khuất hai tai đỏ bừng.
Khởi Dư khó hiểu nhìn thiếu niên đột nhiên ôm mình.
Hắn đây là cảm động?
Sợ hãi?
Hay mệt mỏi?
Dù là gì, cô cũng rất vui lòng phối hợp vỗ vai an ủi hắn, chỉ tiếc toàn thân cô không chỗ nào không đau, đau đến tâm can tê tái, không động đậy nổi.
Khởi Dư khó khăn quay đầu, nhìn đám quạ đen trên trời bị gϊếŧ nhiều như vậy vẫn không ngừng lao xuống, đông không thấy đáy, làm người ta ghê tởm không thôi.
Cô hỏi: "Chúng nó suýt nữa đã làm hại anh?"
"Ân, nếu không phải Nhị tiểu thư kịp thời đến, Mạc mỗ chỉ sợ đã bỏ mình dưới mỏ bọn nó, không thể gặp Nhị tiểu thư được nữa."
Giọng của nam nhân khàn khàn, nghe thì giống như ủy khuất nhưng chỉ cần nhìn vào mắt hắn, sẽ thấy hắn không có một chút dáng vẻ nào như là sợ hãi cả, thậm chí còn có một tia cao hứng khó nhịn.
Khởi Dư nghe vậy càng không vui, lũ quạ đen thui bé tí này muốn làm đau ân nhân của cô?
Đã được sự cho phép của cô chưa?
Khởi Dư trầm ngâm, cô đang bực bội, lũ quạ này lại chán sống động vào Mạc Phong, vậy thì đánh chết tụi nó cả đi.
Mạc Phong buông Khởi Dư ra, thấy khí sắc cô nhợt nhạt, mặt mày trắng bóc như thể máu trên mặt đều bị rút hết đi, hắn hoảng lên: "Nhị tiểu thư bị thương ở đâu sao? Không sao chứ?"
"Có."
Mạc Phong nghĩ một chút, thử hỏi: "Đau?"
Thấy ánh mắt thiếu nữ bất lực lướt qua mình, Mạc Phong liền biết bản thân đúng rồi.
Nhưng hắn không có mang thuốc tê theo a!
Thật ra, hắn chưa từng đem theo bất kỳ đồ vật không cần thiết nào bên người, điển hình nhất là thuốc tê.
Nghĩ lại hối hận, đợi sau khi rời khỏi đây, hắn nhất định sẽ chú ý giữ ống thuốc luôn bên cạnh mình mỗi khi ở cùng Nhị tiểu thư!
Trong phạm vi bán kính 2m, nơi Khởi Dư và Mạc Phong đang ngồi đều được đám cỏ che chở an toàn tuyệt đối, bất kì con vật nào có ý đồ không tốt tiếp cận, tất cả đều bị mặt lá sắc như lưỡi kiếm cắt không khác gì đậu phụ.
Kẻ địch không mạnh nhưng số lượng nhiều, cỏ dại nhìn thì vô hại, một giây sau có thể đã bị chia năm xẻ bảy, nhưng một khi đã đối mặt trực diện với chúng, bạn sẽ cảm nhận được thế nào gọi là địa ngục chân chính.
Mỗi mũi lá mang theo tốc độ của tia chớp, càn quét bừa bãi phóng lên bầu trời âm u, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen mù mịt đâm thẳng vào đầu, bụng và cổ họng của bọn quạ, mỗi một lần ra tay đều hạ chết đến hai mươi con.
Tuy vẫn có những trường hợp đám quạ đen né được công kích của cỏ dại, ưỡn thẳng cơ thế đâm mạnh vào thân lá, làm rách không ít mặt lá xanh tươi, nhưng lá trước vừa ngã xuống, lá sau liền tiến lên thay thế vị trí, tiếp tục công việc được giao.
Nói thẳng ra, trận chiến này, đám cỏ của Khởi Dư đang chiếm thế thượng phong!
[ + 150 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 500/1000. ]
Giọng nói máy móc vừa thông báo của hệ thống tràn ngập sự hưng phấn.
Bình thường ký chủ nhà nó, mới thấy khó một chút đã lui, nó hệt như bà mẹ già lải nhải bên tai cô suốt ngày.
Nhưng giờ thì sao?
Một NPC như Mạc Phong lại chiếm được một vị trí khá quan trọng trong lòng cô, ít nhất nó cho là thế, không cần đốc thúc cô tích cực làm nhiệm vụ, cô đã tự động nhào đến bảo vệ Mạc Phong, cũng nhờ đó vô tình kiếm không ít chỉ số ngầu về cho nó.
Hệ thống càng nghĩ càng thấy vui vẻ, nó có nên ở các thế giới sau tác hợp cho ký chủ nhà mình với một NPC nào đó không nhỉ?
Như vậy, chỉ số ngầu không còn là vấn đề nữa!
Lũ quạ thấy bên Mạc Phong không dễ đối phó như lúc nãy, lập tức chuyển mục tiêu sang Hàn Lâm, toàn lực phi xuống.
Không có sự trợ giúp, Hàn Lâm đành phải một mình chật vật cầm cự, nghiêng đầu nhìn hai con người kia vẫn có thể ôm ôm ấp ấp dưới một khung cảnh hôi thối và gớm ghiếc giống như bây giờ ở bên đó.
Nhìn một hồi, anh tự dưng cảm thấy bầu khí hình như có chút... ngọt?
Chà, thế này thật khó chịu.
Hàn Lâm mí mắt giật giật, không nhịn được hét lên: "Mạc Phong, Nhị tiểu thư của cậu đây rồi, có thể đường hoàng chiến đấu được chưa?"
Mạc Phong nghe liền giật mình, trong lời nói của Hàn Lâm có bao nhiêu ái muội?
Hắn bối rối gãi đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt của Khởi Dư, phát hiện cô vẫn như cũ, không biết là nên vui mừng hay thất vọng.
Khởi Dư nhàn nhạt hỏi một câu: "Anh muốn gϊếŧ tụi nó?"
"Ân?"
"Tôi giúp anh."
Khởi Dư chậm rì rì đưa tay lên cổ, cầm lấy vòng cổ được giấu kỹ trong áo phông trắng dựt xuống, cô từ từ mở lòng bàn tay ra, sợi dây có mặt hình sáo trúc nhỏ xíu yên vị nằm ở đó.
Khởi Dư im lặng nhìn mặt dây, điều thần kỳ là sáo trúc bé tí tẹo đó vậy mà bắt đầu lớn lên!
Mạc Phong liếc qua cây sáo trong tay Khởi Dư, nói nó là sáo trúc thì nó thực sự là sáo trúc, dài gần 35cm, thân mang đúng một màu xanh giản dị của cây tre, không có màu sắc diễm lệ nào khác, không có hoa văn kiều mỹ, không có cấu trúc đặc thù, không có gì đặc biệt.
Hoàn toàn là một sáo trúc không thể bình thường hơn.
"Bịt tai."
Mạc Phong nghe lời lập tức giơ hai tay lên che tai, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, lại bỏ một tay xuống, đưa về phía trước che một bên tai cho Khởi Dư.
Khởi Dư cau mày: "Không cần, tự lo tốt cho chính anh đi."
Cô bây giờ đến nói chuyện cũng quá sức.
Mạc Phong cụp mi, thu tay lại, lần này thực sự che đủ hai tai.
Khởi Dư nâng sáo trúc đặt bên mỗi, chậm rãi hít sâu một hơi, lấy luồng khí trong thanh quản truyền sang phần bị đục lỗ trên cây sáo, các ngón tay bắt đầu cử động nhịp nhàng.
Ngay lập tức, âm thanh từ cây sáo vang lên, truyền đi khắp mọi nơi.
"Mẹ nó, thứ âm thanh kỳ quái gì đây?!" Hàn Lâm lỗ tai đau nhức, quay đầu lại mới biết nơi phát ra giai điệu khủng khiếp ấy là từ chỗ Mạc Phong, anh vội vàng bịt chặt tai.
Vừa rồi, anh có nghe được vài nốt nhạc không đồng đều từ cây sáo trên tay Khởi Dư, điều làm anh thấy sợ là những giai điệu đó khi lọt vào trong tai rồi lại có xu hướng phá nát màng nhĩ của người nghe, cực kỳ đau đớn.
Quan trọng nhất, Hàn Lâm cảm thấy thứ âm thanh này sẽ xuyên thủng tai anh để xâm nhập vào đại não quấy phá nếu anh không kịp thời bịt tai!
Khởi Dư toàn thân run rẩy, cắn răng thổi sáo, vừa duy trì giai điệu không hài hòa, vừa cố tình làm nó trở nên mạnh mẽ hơn.
Quả nhiên, hơn phân nửa lũ quạ đang bay lượn trên bầu trời vì thanh âm của sáo trúc mà bắt đầu chao đảo, bọn nó kêu lên đầy thảm thiết, giống như hướng nơi phát ra buộc thứ "chết người" này phải dừng lại.
Khởi Dư liên tục điều chỉnh tiết tấu, mặt hơi ngẩng lên để lộ đôi đồng tử màu xanh lá đang sáng một cách bất thường.
Đột nhiên, phía bên kia khu rừng xuất hiện những tiếng động ồn ào không rõ ràng, chim chóc ở đó giống như gặp phải nguy hiểm đồng loạt bay hết lên trời, khung cảnh hỗn loạn.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng bước chân đầy nặng nề không ngừng vang lên, càng lúc càng rõ, vụn đá nhỏ trên mặt