Chương 14: Tụ hội với thành viên nhóm một.
Hàn Lâm nhìn hai con người đang hào hứng trao đổi ý tưởng với nhau về cách thức tra tấn mình, trong lòng ngoài thở dài cũng chỉ có thở dài.
Làm đội trưởng đúng thật là không dễ dàng mà.
"Được rồi, đừng đùa nữa, nghiêm túc một chút cho tôi."
Mặc dù nhân vật chính của đối thoại này đã lên tiếng, nhưng Mạc Phong trước sau như một hoàn toàn ngó lơ lời anh nói, chỉ tập trung vào việc tiếp tục cười đùa, hùa theo Khởi Dư.
Hàn Lâm cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, anh liếc mắt nhìn hai người họ một hồi rồi dời đi.
Đành vậy, để họ vui vẻ thêm chút nữa trong bầu không khí nghẹt thở này cũng không sao, có lẽ bởi vì con đường phía trước sắp tới đây, rất có thể tất cả chúng ta rất nhanh sẽ không cười được nữa.
Hàn Lâm thầm tán đồng với ý nghĩ trong lòng mình, quyết định mặc kệ họ, dồn toàn bộ sự chú ý của bản thân vào hoàn cảnh xung quanh.
Giờ anh mới để ý, so với không khí u lãnh thấm vào xương tủy của hướng bên phải, bên trái ngược lại khác một trời một vực rõ rệt, nó nóng, rất rất nóng!
Bên ngoài đường lớn nóng bao nhiêu thì trong đây còn nóng gấp ba lần như vậy, so với nhiệt độ được cho là cao nhất của năm ngoái còn nóng hơn, nóng đến mức dễ làm người ta buồn bực không vui, tính khí cũng nóng nảy hơn.
Thậm chí sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lúc nào không hay, áo dính sát vào sau lưng khiến anh không được thoải mái lắm, anh cũng không biết mình đã lấy bao nhiêu khăn giấy trong túi ra rồi.
"Mạc Phong, anh đang lạnh hơn bình thường đấy." Khởi Dư chợt lên tiếng.
Thật lạnh.
Lạnh như một hầm băng, làm cô ảo giác người đang ôm cô không phải con người mà là tảng băng ngàn năm không tan vậy.
Mạc Phong ngạc nhiên: "A? Thật sao?"
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Hàn Lâm ở bên cạnh cầm khăn liên tục lau mồ hôi túa ra trên mặt, lại nhìn cánh tay đang giữ chắc cô gái nhỏ của mình, quả thực là hàn khí thoát ly khỏi tế bào da ngày càng nhiều, chính hắn cũng không để ý đấy.
"Nhị tiểu thư lạnh sao?" Mạc Phong cười, hỏi: "Còn chịu được không? Nếu không chịu được thì nói nhé, tôi sẽ thả cô xuống."
Khởi Dư lắc đầu, không muốn, đi đi lại lại đau chết đi được.
Chịu đau còn không bằng chịu lạnh.
Có lẽ là Hàn Lâm nóng không chịu nổi, muốn cởϊ áσ lại ngại có phụ nữ ở đây, không cách nào khác đành mở miệng hỏi xin thiếu niên bên cạnh: "Mạc Phong, có thể cho tôi ít băng của cậu được không?"
"Thật không ngờ nha, Hàn đội trưởng đây là muốn xin tôi băng sao?" Mạc Phong nhướng mày, khóe môi cong lên, tựa hồ có chút vui vẻ.
"... Đúng."
"Ngượng quá, tôi cứ không cho đó!" Thấy mặt Hàn Lâm có xu thế đen đi, Mạc Phong nhẹ nhàng đổ thêm dầu vào lửa: "Đừng lo lắng, dù sao nóng thế này cũng không đủ để gϊếŧ chết cậu, nếu may mắn có, tôi nhất định tạo ra một cái quan tài thật to bằng băng cho cậu. Đến lúc đó, Hàn đội trưởng muốn mát mẻ bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nóng bức cũng chẳng thể làm phiền cậu a."
"Vậy thì tôi phải thật lòng cảm ơn cậu quá!" Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi.
"Hì hì, đừng khách khí đừng khách khí, đều là anh em cả."
Nghe giọng điệu không thể nào trêu ngươi hơn của Mạc Phong, thái dương Hàn Lâm thình thịch nhảy lên, anh kiềm chế nở một nụ cười, ngoài cười nhưng trong không cười, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ 7749 cách xiên chết hắn.
Khởi Dư im lặng ngắm nhìn người đang ôm mình, gương mặt đẹp trai của thiếu niên dãn ra, các cơ mặt đều toát lên vẻ thoải mái sau khi đã thành công trả đũa người kia.
Cô nghĩ, nhân loại đúng thật là kỳ quặc.
Khởi Dư bình thản đảo mắt một vòng rồi lại tập trung trên người Mạc Phong, cô lên tiếng: "Mạc Phong, tôi gϊếŧ họ nhé?"
Dù sao người ta trước đó cũng không cho mình gϊếŧ người, coi như đây là câu hỏi đồng thời thông báo trước đi.
Mạc Phong: "?"
Gϊếŧ ai?
Xoạt!
"A...!"
"Ai!" Hàn Lâm ở bên cạnh cả kinh, có người?!
"Hàn... Hàn đội trưởng?"
"Hình như là Hàn đội trưởng thật..."
"Hàn đội trưởng, là chúng tôi, là chúng tôi!"
Hàn Lâm nhíu chặt mày, bình ổn lại tâm trạng mới vừa rồi giật mình: ""Chúng tôi" là ai?"
Thứ đằng sau bụi cây có vẻ biết tên anh, có thể là người quen, cũng có thể là một cái bẫy đã được giăng ra sẵn chỉ chờ bọn anh sa vào, đã như vậy anh càng không thể mù quáng tin tưởng mà buông lỏng cảnh giác.
"Chúng tôi ở nhóm một! Hàn đội trưởng, anh có thể tới đây không?"
"Sao các người không đi ra?"
"... Chúng tôi không ra được, Hàn đội trưởng, cứu chúng tôi với!"
Mấy giọng nói gấp gáp thay phiên nhau vang lên sau lùm cây, bọn họ cứ liên miệng nói "là tôi, cứu tôi với" nhưng không một ai đi ra chứng minh thân phận của mình hay làm một dấu hiệu cầu cứu khác ngoài lời nói suông.
Hàn Lâm phòng bị nhìn chằm chằm bụi cây xanh mướt rậm rạp không xa đằng kia, dưới lòng bàn tay từ từ ngưng tụ thành một lưỡi kiếm bằng lôi điện dài gần 50cm, sau đó mới chậm chạp đi tới.
Bất kể thế nào cũng phải tiến lên, còn không bằng hi vọng bên trong cái bẫy đó, bọn họ thực sự là thành viên nhóm một.
Mạc Phong lùi ra sau ba bước, hẳn là cũng có chút kiêng kị thứ đằng sau bụi cây, đúc kết từ những kinh nghiệm đã tự trải nghiệm, đã có mặt trong mấy ngã rẽ này thì còn có thứ tốt sao?
Khởi Dư hờ hững liếc qua hai đại nam nhân đang căng da đầu với cái vật không rõ nguồn gốc ở đó, rồi đến lùm cây rậm lá không ngừng di động kia, hai đồng tử màu xanh lá xinh đẹp chậm rì rì sáng lên.
"Mạc Phong, tôi gϊếŧ họ đấy."
Ta đã nói trước rồi.
Cho nên, đừng nói ta tự tiện hành động.
Roạt!
"Hả?"
Thời điểm Khởi Dư mở miệng nói chuyện cùng tiếng động kéo bụi cây sang một bên vang lên gần như cùng lúc, làm Mạc Phong nghe không được rõ ràng lắm.
Hàn Lâm sau khi đẩy bụi cây ra liền lập tức chĩa thẳng mũi kiếm về phía trước.
"Hàn đội trưởng!!"
"A, Hàn đội trưởng, anh làm gì vậy a!"
"Dừng... dừng tay, là chúng tôi, là chúng tôi, anh bình tĩnh một chút!"
Đám giọng nói kia hốt hoảng kêu lên, hiển nhiên cũng bị dọa cho hết hồn.
Hàn Lâm lúc này mới ngước mắt lên quan sát, những gương mặt quen thuộc dần hiện ra trong mắt anh, điều ngạc nhiên là những giọng nói ấy không phải bẫy dụ anh đến, họ thực sự đội viên nhóm một được phân đi phần đường phía Tây, một nhóm bốn người, hai nam hai nữ, ai cũng có vẻ mặt nửa mừng rỡ nửa hoảng loạn.
Đến đây Hàn Lâm cũng coi như là an tâm rồi.
Chỉ là tại sao họ không chịu ra ngoài?
Rất đơn giản.
Không biết vì sao xung quanh họ đều có mấy rễ cây to như bắp tay của người lực lưỡng từ dưới mặt đất trồi lên, quấn chặt tới mấy vòng ở thân thể họ, siết chặt họ đến mức mặt mày đều đỏ bừng.
Mà từ những chỗ rễ cây ấy lại mọc ra thêm mấy cành cây vừa nhỏ vừa nhọn, như đầu mũi kim dí sát cổ họng và hai mắt cả họ, khiến họ muốn nuốt nước bọt hay chớp mắt một cái cũng khó khăn.
Hàn Lâm hơi giật mình nhìn tình trạng bây giờ