Chương 15: Kẻ thù không đội trời chung của Tần Khởi Dư.
Giọng nói mang đậm ý tứ cảnh cáo đột ngột vang lên trong đầu khiến cả người Khởi Dư có chút căng cứng.
Giọng nói này là giọng cô, không sai.
Nhưng dường như lại không phải.
"... Quả là khó chịu." Khởi Dư lẩm bẩm, dưới đáy mắt che giấu sự chế giễu nồng đậm.
"Khó chịu? Nhị tiểu thư có muốn nghỉ một lát không?" Mạc Phong mỉm cười, ở một khoảng cách gần đến thế này muốn không nghe người bên dưới nói cái gì cũng khó, mặc dù cô đã đè thấp giọng của mình.
"Đừng nói chuyện."
Nó không liên quan đến ngươi, vậy nên câm miệng đi.
Khởi Dư nháy mắt liền trở lại bộ dạng hờ hững ban đầu, yên lặng nhắm mắt ngủ một giấc.
Hệ thống ở bên cạnh trố mắt, vậy... vậy là xong rồi???
Mạc Phong nhấc môi nhưng không nói gì.
Được rồi, cô gái nhỏ đang cáu kỉnh, có lẽ là tính tình đại tiểu thư bộc phát, cho nên vẫn là ngoan ngoãn làm một "phương tiện di chuyển sống" đi.
Bên kia, Hàn Lâm lạnh nhạt nhìn bốn người kia mồm năm miệng bảy giải thích chuyện đã xảy ra ở đường phía Tây.
Chàng trai được giao làm nhóm trưởng của đội một tên là Cẩn Nam, với dị năng hệ thổ cùng tính cách trọng tình trọng nghĩa của mình, cậu ta thuận lý thành chương trở thành một thành viên khá quan trọng trong lực lượng chính dưới tay Hàn Lâm.
Giao cho Cẩn Nam chỉ huy nhóm đi đường ngược lại cũng là Hàn Lâm, không ngạc nhiên gì khi anh có niềm tin vào tinh thần trách nhiệm của cậu ta.
"Đội trưởng, làm hai người kia bỏ mạng đều là tại tôi, thành thật xin lỗi." Vẻ mặt Cẩn Nam nghiêm túc xen lẫn ảm đạm, cậu ta đứng thẳng người, đầu hơi cúi xuống, bộ dạng "mặc người xét xử".
Hàn Lâm bóp mi tâm, mệt mỏi nói: "Trở về vác năm bao cát chạy một trăm vòng sân luyện tập cho tôi."
"Tuân lệnh!"
Cẩn Nam mím môi, hình phạt này không nặng không nhẹ, xem ra Hàn đội trưởng không thực sự trách cậu ta, nhưng nếu có thể, cậu ta càng hi vọng hình phạt này nặng hơn một chút.
Bởi trong lòng cậu ta ngay lúc này đang có một tảng đá rất to, đè nặng đến mức cậu không thở nổi.
Đây là lỗi của cậu ta...
Đến đây phải nói qua tình huống của nhóm một một chút.
Nhóm Cẩn Nam tổng cộng là sáu người, năm nam một nữ, cũng như bọn Hàn Lâm, họ đi đến cuối đường thì gặp hai ngã rẽ, bàn bạc với nhau một hồi thì chia ba theo số lượng.
Trong khi nhóm ba người Cẩn Nam đi hướng bên phải, suốt quãng đường đi cũng không có gì đáng ngờ xuất hiện, khá là yên bình.
Cho đến khi phía trước truyền đến một tiếng hét thất thanh của phụ nữ, Cẩn Nam gần như không suy nghĩ gì mà vọt lên, bởi vì cậu ta nghĩ đấy là thành viên của đội mất tích.
Hai người phía sau không gọi được cậu ta lại, đành phải vội vàng đuổi theo.
Cách tiếng hét đó càng gần, Cẩn Nam càng tăng vận tốc lên, cũng làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của đồng đội.
Chạy một hồi, tới nơi, Cẩn Nam mới phát hiện tiếng hét đó không được như cậu ta mong đợi, mà nó truyền ra từ máy phát cũ kĩ nằm trơ trọi giữa sàn bê tông sạch sẽ.
Hai người kia rốt cuộc cũng đuổi kịp tên ngốc này, nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu ta cũng không mấy ngạc nhiên, giống như đã đoán trước được.
Cũng phải thôi, có là người bình thường cũng nhận ra tiếng kêu như thọc tiết đó quá khả nghi.
Hai người tiến tới đẩy cậu ta quay trở về lộ trình cũ, vì con đường trước mặt này là cuối đường rồi.
Cẩn Nam chán nản đi về phía trước, cậu ta đá một cục sỏi nhỏ giữa đường coi như phát tiết tâm tình, đột nhiên mặt đường dưới chân cậu ta "đùng" một cái biến mất, tạo thành một hình vuông trống trải, cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới sẽ vô tình động phải cái bẫy được thiết lập như thời cổ đại này.
Hai người đồng đội ở sau thấy thế liền tay nhanh hơn não, đẩy mạnh Cẩn Nam về đằng trước.
Cẩn Nam thoát nạn nhưng lại trơ mắt nhìn hai người đó rơi xuống, cậu ta vội vàng chạy tới cái hố đó, đập vào mắt cậu là hai thân ảnh bị ngàn gai nhọn phía dưới đâm đến người cũng tàn, trực tiếp tắc thở tại chỗ.
Nhóm ba người kia đi thám thính cũng coi như là bình thường, trừ gặp một ít Zombie ra thì không gặp được cái gì nữa, bọn họ thấy nhóm Cẩn Nam còn chưa ra nên đi theo con đường họ đi để vào tìm.
Bọn họ đi được một lúc thì thấy mỗi bóng lưng của Cẩn Nam, nhìn quanh cũng không thấy hai người kia đâu, lại gần mới phát hiện cậu ta ngơ ngác ngồi trước một cái hố, vẻ mặt như không thể tin được nhưng hai con mắt đã tràn ngập tia máu.
Dù sao cũng là dị năng giả lâu năm, khỏi cần nhìn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Cẩn Nam tự nhiên lên cơn phát bệnh muốn nhảy xuống hố đó, nói là muốn mang thân thể của hai đồng đội lên chôn cất cẩn thận.
Thế là nhóm ba người kia phải liều mạng giữ chặt cậu ta, cố gắng lắm mới ngăn cản cậu ta tự tìm đường chết.
Bọn họ mang Cẩn Nam đi ra ngoài, lúc trở lại không ngờ hai con đường trái phải đều biến mất, sau đó họ thấy phía trước dần hiện ra một con đường ở chính giữa, không có cách nào khác đành đi vào đó.
May mắn, họ đã gặp được đội trưởng của mình, Cẩn Nam suốt quãng đường đã lấy lại được tinh thần, tâm tình cũng đã tự mình điều chỉnh tốt.
"Đội trưởng, Cố phó đội trưởng và hai người kia không ở đây sao?" Hoắc Đình Vân chợt lên tiếng.
Hàn Lâm nhíu mày: "Cố phó đội trưởng và trợ lý hiện tại đang mất tích, còn cậu ấy thì chết rồi."
Hoắc Đình Vân hơi ngạc nhiên, cũng lấy lòng thương tiếc cho cậu bạn tài xế này.
Mạc Phong từ từ đi đến, nhàn nhạt nói một câu: "Hàn đội trưởng đã ôn chuyện xong chưa? Xong rồi thì đi thôi."
Hàn Lâm trong lòng "hừ" một tiếng.
"Mạc đội trưởng!"
Thấy thân ảnh thiếu niên đằng kia càng hiện rõ, Đường Khả kêu lên đầy vui vẻ.
Đây là cô gái duy nhất trong nhóm một, Đường Khả này từ lúc mới vào căn cứ đã nhìn trúng Mạc Phong, lúc hắn tổ chức tuyển chọn thành viên cho đội phụ trách tìm vật tư, cô ta nỗ lực thể hiện sức mạnh và kỹ năng của mình đến mức phô trương nhất, nhưng cuối cùng hắn lại không chọn cô ta vào đội mà chọn Tiểu Nhã.
So với làm bảo mẫu chuyên cung cấp nước cho căn cứ, cô ta tự nhận dị năng hệ thủy của mình cũng không hề yếu kém so với dị năng thiên về tấn công khác, cô ta sớm đã khai thác được không ít những đòn tấn công có lực sát thương.
Vì thế, cô ta cũng được người khác thừa nhận và xếp mình vào phái thực lực.
Cứ như vậy, cô ta tự nhiên cảm thấy mình không hề thua kém bất kì ai.
"Mạc đội trưởng, anh có bị thương không? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Đường Khả cao hứng chạy tới trước mặt Mạc Phong hỏi han ân cần, chợt thấy cô gái an tĩnh nằm trong vòng tay của hắn, sắc mặt cứng đờ: "Đây là... Tần Khởi Dư?"
Mạc Phong nghiêm mặt: "Không biết trên dưới, phải gọi là "Nhị tiểu thư"."
Mọi người trong căn cứ, ai cũng biết Tần Khởi Dư không thích người ngoài gọi hẳn tên họ của mình, bắt buộc gặp cô ấy thì phải xưng một tiếng "Nhị tiểu thư", nếu có người cố ý làm trái liền bị cô ấy chỉnh rất thảm.
Từ đó, hầu hết mọi người phải gọi đúng như cô muốn.
Cũng có một số người thuộc phái cường giả khó chịu không muốn gọi nhưng lại vì mặt mũi của Tần Bách nên đành miễn cưỡng thuận theo.
Trong đó, Đường Khả