Mây đen dày đặc bỗng nhiên kéo đến che khuất trời xanh quang đãng, khí trời tươi mắt nháy mắt trở nên âm u, từng ngọn gió lạnh ào ào vụt qua, "tách", những hạt mưa lạnh lẽo không theo quy luật rơi xuống rửa trôi nền đất nhớp nháp máu.
Khởi Dư mím môi, ngước mắt lên, con ngươi xanh vừa đậm vừa sáng.
Hai cây cổ thụ bên đường liên tục vặn vẹo thân, rễ cây trồi lên sàn đá, từng cành to tướng dài ra một cách bất thường, cự quậy vài lần rồi cực nhanh phóng tới đâm xuyên thi thể của những zombie đến gần Khởi Dư.
[ + 70 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 125/500. ]
Cả người cô ướt như chuột lột, nước mưa men theo làn da chạm vào vết thương, cuốn trôi bụi bẩn dính trên đó.
Đau quá, còn đau hơn lúc nãy...
Khởi Dư nhíu chặt mày, hơi thở gấp gáp, gân xanh nổi lên cực kỳ rõ trên cổ tay trắng nõn, cơn bực bội trong lòng càng lúc không khống chế được, cô nhìn bọn zombie điên cuồng xông đến chỗ mình, ánh mắt ác liệt.
Lũ sinh vật đó là muốn tổn thương ta?
Đã vậy, đều chết cả đi.
Các gai nhọn cứng cáp bắt đầu mọc lên từ đủ mọi chỗ của từng cành cây dài ngoằn ngoèo, đỉnh gai hơi đỏ, nếu nhìn toàn bộ thân cây đã bị biến dạng, người ngoài chắc chắn tin rằng đây là sản phẩm thực hành thực vật biến dị nào đó của các nhà khoa học điên rồ.
Với gai nhọn trên mình, các cành cây xử lí zombie cũng dễ dàng và nhanh chóng hơn.
Tiến lên rồi lùi lại, đứng dậy rồi ngã xuống, tiếng xé gió vang liên tục, mùi hôi tanh tưởi hòa quyện với mùi ẩm ướt của cơn mưa lạnh, tất cả đều bị những giọt mưa nặng hạt rơi dữ dội che khuất tầm nhìn.
Trong khung cảnh u ám tăm tối cùng thanh âm kinh hồn do sấm chớp tạo ra, chỉ có đôi mắt thiếu nữ là sáng rực rỡ như ánh sao trên trời.
[ + 195 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số đã ngầu thu thập: 320/500. ]
***
Hai mươi phút, đoàn đội dị năng giả bên kia ai cũng trợn mắt, biểu cảm kinh hãi chứng kiến trận đồ sát giữa zombie với thực vật.
Trong đầu bọn họ có lẽ là thắc mắc hai điều.
Tần Nhị tiểu thư xuất hiện dị năng, còn là hệ mộc yếu ớt nhất trong tất cả dị năng!
Quan trọng hơn, hệ mộc từ khi nào mạnh mẽ, khủng bố giống như vậy?!
Mạc Phong hơi nhíu mi nhìn xác zombie nằm la liệt xung quanh thân ảnh nhỏ bé đằng kia, hắn tăng nhanh bước chân, vài giây sau đã đứng trước người con gái ướt đẫm ngồi trên đường đang cúi đầu.
"Nhị tiểu thư." Hắn gọi một tiếng.
Khởi Dư ngẩng đầu, con ngươi u ám tĩnh lặng: "Anh cũng giống chúng nó, muốn tổn thương tôi sao?"
"Không có."
Mạc Phong lợi dụng nước mưa ngưng kết thành một chiếc dù băng che trước người Khởi Dư, ngồi xổm xuống, hắn vươn tay nhẹ nhàng lau nước trên má cô, chính hắn cũng không phát hiện giọng mình ôn nhu hơn bình thường: "Nhị tiểu thư đau sao?"
"..."
Khởi Dư im lặng, Mạc Phong cũng không nói chuyện, hai người giữ nguyên biểu cảm, giữ nguyên động cứ như vậy giằng co với nhau thêm mười phút nữa.
Cuối cùng người chịu thua trước vẫn là Khởi Dư.
"... Đau."
"Đau ở đâu?"
"Cổ tay."
Mạc Phong cầm tay Khởi Dư nâng lên cẩn thận xem, đúng là có vết thương ở cổ tay thật.
Nhưng mà, vết thương không lớn, cũng chỉ trầy chút da, chảy chút máu, tại sao vẻ mặt của cô lại nghiêm trọng như thể vừa hứng phải một phát đạn ở gần tim?
Mạc Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Khởi Dư, trầm ngâm.
Chuyện này có chút kỳ lạ.
"Nhị tiểu thư, đường sạch rồi." Mạc Phong chợt mỉm cười: "Chúng ta trở về căn cứ Thiên An thôi."
"..."
"Trở về băng miệng vết thương cho cô, như vậy vết thương sẽ không đau nữa."
Thiếu nữ nghe đến từ "không đau", gật nhẹ đầu.
"Hàn Lâm, Nhị tiểu thư đây là...?" Cố Thư Di run rẩy chỉ tay vào đám thi thể zombie nằm im không nhúc nhích trên đường.
Hàn Lâm không nói gì, cau mày nhìn chằm chằm hai cây cổ thụ đã trở lại hình dạng ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh nắm chặt tay, người vừa rồi là Tần Nhị tiểu thư của căn cứ Thiên An mà bọn họ vẫn luôn quen thuộc, nhưng dường như lại không phải.
Trong cảnh tượng nửa mờ nửa hiện, các cành cây thô to đầy gai liên tục di động dưới cơn mưa xối xả, tầm tã, trong một khoảnh khắc, anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng quắp kia, đôi mắt như chứa cả hàng vạn ngôi sao băng sáng rực rỡ nhất trên bầu trời đêm, nhưng sâu hơn bên trong lại chẳng có gì ngoài trống rỗng, tịch mịch.
Hoặc cũng có thể miêu tả nó theo một kiểu khác, nó giống như ánh mắt của mãnh thú trông thì ngoan ngoãn xem con mồi vô tư làm trò trước mặt mình nhưng một giây sau lại bất ngờ lấy mạng nó.
Và nó làm anh cực kỳ không thoải mái.
Hàn Lâm chuyển tầm nhìn mắt sang hai thân ảnh bên kia, đáy lòng là từng đợt sóng ngầm cuộn trào.
"Chúng ta đi thôi, thông báo với người trong đội vào trung tâm thương mại thu thập vật tư đi."
Mạc Phong kéo Khởi Dư đứng dậy, tính dẫn cô quay trở lại xe mới phát hiện người đằng sau không chịu nhúc nhích, hắn quay đầu liền thấy cô đang nhìn chăm chú vào cái gì đó, theo tầm mắt của cô nhìn lên nữ sinh Ất đang run lẩy bẩy đứng ở góc.
Mạc Phong nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao thế?"
"Cô ta đẩy tôi, phải gϊếŧ." Khởi Dư lạnh lùng nói, đồng tử màu xanh vốn đã nhạt dần lại chậm rãi đậm lên.
Tổn thương ta, ai cũng không thể thoát.
Mạc Phong liếc mắt thấy chậu cây nhỏ ở sau lưng nữ sinh Ất bắt đầu động, thầm nghĩ không ổn, hắn vội vàng giơ tay về phía cô ta, luồng khí lạnh màu xanh biển xuất hiện trong lòng bàn tay theo hướng cô ta đang đứng bắn tới.
"A!" Nữ sinh Ất không kịp phản ứng, luồng khí kia vừa chạm vào chân cô ta liền đóng băng từ cổ chân đến bắt đùi, giãy giụa thế nào cũng không di chuyển được, chẳng khác gì "định thân" trong cổ đại.
Nếu bị kẹt ở đây, may mắn thì chưa đụng mặt zombie, có thể gặp người cứu giúp, ngược lại nếu xui xẻo, e là chỉ còn nước chờ chết.
Mạc Phong thấy đôi mắt Khởi Dư đã trở lại bình thường, không nhịn được thở ra.
Nhị tiểu thư không những hay chạy loạn mà còn thù rất dai.
***
"Đội trưởng."
"Quay về."
"Vâng."
Mạc Phong kéo Khởi Dư ngồi ở ghế sau, sau khi người đã lên xe đủ, tài xế đạp ga, xe bắt đầu lăn bánh.
"Vẫn đau?" Mạc Phong khoanh tay trước ngực, mắt phượng híp nhẹ nhìn biểu cảm không mấy dễ chịu của cô.
"Bớt rồi."
Vậy tức là còn đau, Mạc Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu.
"Trong bốn người các cậu, ai có thuốc tê?" Hắn dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, thoạt nhìn có chút lười biếng: "Có thì lấy ra."
Tiểu Nhã, Tiểu Phong và Tiểu Hắc nhìn nhau.
Tiểu Nhã và Tiểu Hắc lắc đầu nguầy nguậy, biểu thị mình không mang.
Tài xế cười trừ, cầm ống tiêm trống không giơ lên, biểu đạt đã hết.
Vậy chỉ còn lại Tiểu Phong, nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của đội trưởng, cậu hoảng loạn sờ soạng khắp cơ thể rồi cúi người lục lọi túi đồ dưới chân.
Ngón tay sờ tới vật nhựa hình trụ, Tiểu Phong thở phào nhìn ống tiêm còn một nửa, cung kính đưa cho Mặc Phong.
"Nhị tiểu thư, tiêm cái này vào rồi sẽ không đau nữa." Thiếu niên một tay nhận lấy thuốc gây tê, một tay nâng cánh tay mềm mại của cô gái bên cạnh.
Khởi Dư nhìn