Khởi Dư hướng Tần Yên mỉm cười.
Có ai thực sự biết, Tần Khởi Dư ngạo mạn, coi trời bằng vung trong miệng bọn họ đã từng chịu đựng rất nhiều những cơn ngược đãi nặng nhẹ từ người chị gái hiền đức Tần Yên trong suốt tuổi thơ?
Người ngoài không biết, cha Tần không biết, không có bất kì ai biết được việc này ngoài hai người họ.
Nó cũng giải thích hết cho sự run rẩy không kiềm được của cơ thể này --- sợ hãi.
"Em về rồi." Tần Yên đi tới trước mặt Khởi Dư, dang tay ôm cô vào lòng: "Chuyến đi tốt chứ?"
"..."
"Tiểu Dư?"
Khởi Dư: "..." Mẹ kiếp, thân thể này sợ đến run chân rồi.
Thấy Khởi Dư không có phản ứng, móng tay được chăm sóc cẩn thận của Tần Yên khẽ bóp bờ vai mảnh khảnh của cô.
Khởi Dư hít một hơi sâu, áp chế phản ứng thái quá của cơ thể ôm lại Tần Yên: "Vâng."
Biếи ŧɦái! Người này mẹ nó nhất định là biếи ŧɦái!
Không ổn, bổn bảo bảo mà ở đây sẽ bị ngược đãi!!
Hệ thống, bổn bảo bảo muốn về nhà!!!
[ Ký chủ, cô thu thập đủ chỉ số ngầu ở thế giới này rồi thì chúng ta sẽ đi sang thế giới khác, cố gắng lên! ]
TMD!
Khởi Dư vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc thể hiện tình cảm chị em tình thâm với Tần Yên trước mặt mọi người.
"Tiểu Dư, chị nghe nói trong chuyến đi, em lại gây rắc rối cho Hàn đội trưởng phải không?"
"... Em biết lỗi rồi."
Tần Yên hài lòng cười tươi: "Đừng lo về chuyến đi, chị sẽ tự mình đi nhận lỗi với họ. Em chắc cũng mệt rồi, chúng ta vào trong thôi, cha đang chờ."
"Vâng."
[ ... Ký chủ, tôi cảm thấy nếu cô vùng lên chống lại người chị ngoài sáng trong tối này của nguyên chủ, có lẽ cô sẽ thu thập được một ít chỉ số ngầu đấy. ]
"Không!"
[ Tại sao? ]
"Trước nguy cơ có khả năng cao sẽ bị ngược đãi về thể xác, bổn bảo bảo từ chối manh động."
[ ... ] Bình tĩnh, phải bình tĩnh...
Bình tĩnh cái búa!
Suốt ngày kè kè bên cạnh liều mạng dụ dỗ ký chủ nhà nó thực hiện nhiệm vụ nhưng cũng như không.
Bản hệ thống dễ dàng lắm sao?
Không!
"Đại tiểu thư."
Tần Yên cầm tay Khởi Dư đi vào trong, Mạc Phong không biết từ chỗ nào xông tới chắn đường.
"A, Mạc đội trưởng." Tần Yên giơ tay chỉ về một hướng không xa: "Nếu anh định tìm Hàn đội trưởng thì bọn họ ở bên kia."
Mạc Phong xua tay: "Không phải, tôi là tìm Nhị tiểu thư để bàn về một vấn đề."
Khởi Dư nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Tần Yên: "Nha... vậy tôi có thể biết không?"
"Tất nhiên, vốn cũng không có gì quan trọng." Mạc Phong gật đầu, đẩy cậu bé ở sau mình ra trước: "Cậu bé này đi theo Nhị tiểu thư, tôi thấy hai người nói chuyện vui vẻ đến mức quên mất nó nên định nhắc nhở một chút."
Tần Yên che miệng, ngạc nhiên nhìn cậu bé: "Ôi trời, là tôi thất trách!"
Tần Yên vẫy vẫy tay, một thanh niên to con trong góc tiến đến, cô ta ghé vào tai của thanh niên thì thầm gì đó, gã gật gật rồi giơ tay bắt lấy tay nhỏ của cậu bé dắt vào trong.
"Đã xong, chúng tôi đi được rồi chứ?"
Mạc Phong làm động tác mời.
Tần Yên kéo Khởi Dư đi nhanh qua cổng căn cứ.
***
Sau khi dây dưa đủ kiểu với Tần Yên, Khởi Dư dùng hết trí thông minh trong não cùng với sự trợ giúp của hệ thống thành công cắt đuôi chị gái nhỏ để vào phòng.
Căn phòng của Tần Khởi Dư rộng rãi nhưng lại chẳng có mấy món đồ, bức tường sạch sẽ lấy tông màu trắng làm chủ đạo, sàn nhà bụi bặm thể hiện được việc chủ nhân căn phòng đã rất lâu chưa về.
Căn phòng cũng như chủ nhân, nhìn sơ qua thì thoải mái nhưng lại quá vắng vẻ, có chút cô đơn.
Khởi Dư đi về chỗ tủ gương, nhìn gương mặt dễ thương như búp bê Tây Dương, hơi nhíu mày.
Ừm, dung mạo thì không có gì để chê, dáng người cũng tốt, chỉ là...
Khởi Dư cầm một nắm tóc màu đỏ quơ quơ, mắt xanh lá, tóc đỏ rượu, hai màu này kết hợp với nhau thực sự rất gay mắt a.
"Hệ thống, nguyện vọng của thân thể là gì?"
[ Ký chủ muốn thực hiện nguyện vọng cho nguyên chủ? ]
Khởi Dư lắc đầu cười: "Không, tò mò."
[ ... Nguyện vọng của nguyên chủ: Cô ấy muốn kiếp sau được trở thành người tốt. ]
Khởi Dư nhìn con búp bê vải màu trắng trên bàn một hồi, phát hiện sau lưng nó có kẹp một tờ giấy nhỏ.
Cô mở tờ giấy, bên trong chỉ ghi đúng một câu nói và một câu hỏi.
"Trên thế giới này vốn không có người xấu, chỉ có chính họ tự lựa chọn cho mình làm người tốt hay kẻ xấu.
Vậy thì mình có thể trở thành cái gì trong số đó đây?"
Khởi Dư kéo hộc bàn lấy bật lửa ra, "tách" một tiếng, ngọn lửa nhỏ bùng lên thiêu rụi nửa mặt giấy, nháy mắt, tờ giấy trắng biến thành xám tro, hóa thành bụi bay đi.
Giống như người viết, câu trả lời cũng sẽ chôn vùi theo mạng sống của cô ấy, vĩnh viễn không có lời giải đáp.
Khởi Dư quay người đi đến chiếc giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.
[ Ký chủ, trong lúc ngủ tôi sẽ truyền tải 3000 bộ truyện tiểu thuyết ngôn tình các thể loại vào trong đầu cô để cô có thể tích lũy thật nhiều kinh nghiệm và làm nhiệm vụ đúng cách. ]
[ Bắt đầu truyền tải... ]
Khởi Dư: "???"
***
Bầu trời xuống sắc, khung cảnh tối đen mù mịt không chút ánh sáng, đây là thời điểm nguy hiểm nhất trong ngày, thời điểm người thường hoàn toàn vô phản kháng dưới sự săn đuổi tàn nhẫn của zombie và cũng là thời điểm dị năng giả trở nên yếu thế hơn bình thường.
Mạc Phong bước vào phòng ăn, ánh mắt liếc một vòng rồi dừng lại ở chiếc bàn cuối góc, bàn lớn thoáng mát lại chỉ có đúng hai người ngồi, một phụ nữ một trẻ con.
Hắn đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện cô gái đang hơi cúi đầu, tinh thần uể oải.
"Chào buổi tối."
Khởi Dư ngẩng đầu nhìn Mạc Phong rồi dùng dư quang liếc một đám chị em phụ nữ xung quanh đỏ mặt thẹn thùng nhìn chằm chằm hắn, gật đầu: "Chào buổi tối."
"Nhị tiểu thư có vẻ mệt." Mạc Phong cười, ngón tay thon dài chỉ lên bọng mắt của mình: "Là ngủ không ngon?"
"Ừ."
Làm sao mà ngủ ngon được cơ chứ?
Trong đầu cô bây giờ đều là 3000 tiểu thuyết ngôn tình về đủ mọi thể loại.
Nào là sát thủ, chủ tịch gì đó xuyên không, trọng sinh, trùng sinh vào một thân thể phế vật có thanh danh rách nát giúp nguyên chủ lấy lại những thứ thuộc về mình hay hoàn thành nguyện vọng hộ, từng bước đi đều làm người đời nhận ra mình chính là thượng đế sống, vẫy tay với gia tộc cực phẩm, làm mặt quỷ với những người đã từng khinh thường, hiên ngang hất tóc trước người tình cũ,... đến cuối sẽ cùng BOSS phản diện lật đổ người đứng đầu, bắt đầu câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp trên giường.
Hoặc là nhẹ nhàng