Khởi Dư quay đầu nhìn cậu bé đang mân mê súng lục trong tay.
Đột nhiên cô phát hiện đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết tên của cậu nhóc này...
"Cậu bé, em tên gì?" Khởi Dư nghiêng người chọc chọc cánh tay nhỏ bên cạnh.
"Tống Trì."
"Em còn người thân không? Nếu còn thì tự tìm cách trở về, tôi không muốn một lúc nào đó họ chạy tới tìm tôi để đòi người."
"Chết cả rồi ạ."
Khởi Dư hài lòng, tốt, mang theo đứa nhỏ này không có phiền toái.
Tống Trì bỗng nhìn về phía cô, hỏi: "Hình tượng của chị trong miệng mọi người vô cùng xấu, chị thực sự rất hay coi thường người khác?"
Khởi Dư chợt sửng sốt rồi cười đến mắt cũng cong: "Đúng vậy, chán ghét sao?"
"Không có." Tống Trì thành thật lắc đầu: "Cảm giác ở bên cạnh chị không khó chịu."
Không giống với lời đồn, khí tức xung quanh cô luôn mang lại một cỗ thư thái, làm cho người ở gần cảm thấy thoải mái.
Nếu không ban đầu cậu cũng sẽ không đi theo cô.
"Đúng rồi, tại sao em lại muốn đi theo tôi?"
Tống Trì vẻ mặt bình thản: "Chị định bỏ em lại một mình ở nơi toàn zombie, em cũng không còn cách nào khác."
Khởi Dư: "..."
Cho nên đúng như Mạc Phong nói, chỗ đó thực sự có zombie ẩn nấp???
Không phải hệ thống nói an toàn sao!
"Nhị tiểu thư, Tần lão gọi cô." Mạc Phong cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, đưa điện thoại đến trước mặt Khởi Dư.
Khởi Dư nhìn tên "Tần Bách" hiện trên màn hình, giơ tay nhận lấy.
[ Vào phòng gặp ta. ]
Người trong điện thoại nói đúng một câu rồi cúp máy, tuyệt nhiên không hề cho người nhận một giây phản ứng nào.
"Cảm ơn." Khởi Dư thở dài trả di động lại cho Mạc Phong, quay sang nói với Tống Trì: "Em tự về trước đi, không cần chờ chị."
Cô rời khỏi bàn ăn, đi về phía trước.
Mạc Phong không nói gì nhìn bóng dáng cô dần khuất sau cánh cửa.
Tần Khởi Dư tính tình không tốt là thật.
Vô dụng, yếu kém lại chuyên kéo chân sau là thật.
Nhưng, biểu hiện về sức mạnh và gương mặt lạnh đến cực điểm lúc đó cũng không phải là giả.
Vậy, giữa tin đồn hắn đã từng được thấy với những gì trên đường hắn đã được chứng kiến, cái nào mới thực sự đúng về Tần Khởi Dư?
***
Cạch.
Cửa phòng mở ra, người vừa bước vào lập tức trở tay đóng lại.
Tần Bách đang làm việc nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, xuất hiện trong mắt là cô gái cao 1m67 mặc áo phông trắng quần dài đen, gương mặt xinh xắn động lòng người nhưng quả tóc đỏ như máu lại quá cay mắt, làm hỏng cả một hình tượng thiếu nữ rạng ngời.
Tần Bách đặt bút trong tay xuống, nhăn mày: "Đã lâu không gặp, phẩm vị con vẫn kém như vậy."
Khởi Dư cười, không trả lời.
Đến cô cũng không nhìn được huống chi là ông?
Cô trộm quan sát người cha này của nguyên chủ, Tần Bách là người đàn ông đã ở độ tuổi trung niên, gương mặt đã hơi xuống sắc theo năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc trước ông là một người đàn ông đẹp trai, ông mặc bộ vest đen nghiêm chỉnh làm tôn lên khí chất phong độ, mạnh mẽ như các thương nhân trên thương trường.
Nhìn theo góc độ của tiểu thuyết ngôn tình, Tần Bách vẫn được xem là người đàn ông vẫn còn rất quyến rũ nha!
Gọi là gì nhỉ?
À, là Sugar daddy!
"Ta nghe người trong đội của Hàn đội trưởng nói con bộc phát dị năng?" Tần Bách nhìn đồng tử xanh lá của cô con gái nhỏ, ngón tay không nhanh không chậm gõ nhẹ lên mặt bàn: "Hệ mộc..."
"..."
[ Ký chủ... cô không định nói gì à? ]
"Nói cái gì?"
[ Nói mấy câu ngầu ngầu giống của mấy nữ chính siêu cường trong tiểu thuyết á! ]
Khởi Dư tức cười: "Thật sao? Trong trường hợp này ta nên nói "nếu cha đã thất vọng như vậy thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi, từ giờ cha đi đường dương quan của cha, con đi cầu độc mộc của con",
hay là ném trăm tờ chi phiếu kèm chục giấy tờ nhà đất tới trước mặt ông ấy rồi nói "đây là phí nuôi dưỡng cho mười mấy năm qua của con ở đây, chúng ta không còn liên can gì nữa", sau đó tiêu sái quay người rời đi?"
[ ... ] Luôn cảm thấy ký chủ nhà mình rất hay bẻ sai ý nghĩa thực sự của lời nói nhưng lại không dám nói ra.
"Như vậy đi, từ giờ con sẽ theo đội của Hàn đội trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ. Coi như là học tập họ để rèn luyện dị năng của mình, không có ý kiến chứ?" Tần Bách thả lỏng người dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nhìn Khởi Dư.
Khởi Dư nghe, lời từ chối còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị ánh mắt nghiêm nghị thể hiện rõ ý tứ "không thể cự tuyệt" của ông đánh trở về, một bụng nghẹn khuất: "... Vâng."
Theo như định luật của các tiểu thuyết xuyên không, thân là một vật hi sinh muốn sống yên ổn thì phải tránh nam nữ chủ càng xa càng tốt.
Bởi vì đi theo bọn họ rất dễ chết, hơn nữa cần phải chết để làm phông nền cho họ!
Chuyện cô cần làm trong thế giới này là thu thập chỉ số ngầu, không cần phải trả thù hay thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào có liên quan tới nam nữ chủ.
Nhưng giờ cô phải theo sát bọn họ một bước không rời dù nhiệm vụ không có một tí dính dáng gì đến họ?
Duma, như vậy cô còn không phải sẽ bị đánh chết sao?!
Con mẹ nó!!
Hệ thống, bổn bảo bảo muốn về nhà!!!
[ Ký chủ, nhiệm vụ... ]
Mả cha mi!!!!
[ ... ] Bản hệ thống mỗi lần đối mặt với yêu cầu "về nhà" của ký chủ nhà mình cảm thấy rất mệt mỏi.
Tần Bách cầm tài liệu lên đọc, dặn dò xong rồi đến một cái liếc mắt dư thừa cũng không cho cô: "Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài."
***
Khởi Dư mang theo một tâm hồn bị đả kích nặng nề về phòng, tay vừa chạm đến nắm cửa liền nghe phía bên cạnh truyền đến giọng nói lãnh đạm của phụ nữ.
"Nhị tiểu thư, chào buổi tối."
Cố Thư Di khoanh tay dựa vào tường, khí phách nói: "Cô chắc cũng được Tần tiên sinh thông báo rồi nhỉ? Bảy giờ sáng mai cô sẽ theo chúng tôi đi làm nhiệm vụ, tôi hi vọng đến lúc đó cô sẽ không gây rắc rối hay làm bất cứ điều ngu xuẩn gì gây hại cho đội."
Nữ chủ a...
Khởi Dư gật đầu: "Được."
Dứt lời, cô mở cửa đi vào rồi đóng lại, bỏ lại Cố Thư Di ở ngoài cánh cửa đang nhíu mày.
Tần Khởi Dư tựa hồ có chút thay đổi...
Bình thường cô ta đến nhắc nhở vài câu Tần Khởi Dư lập tức xù lông với cô ta, suốt ngày đều là "Ta là tiểu thư danh giá cao quý, lũ điêu dân các ngươi xứng để nói chuyện với ta sao".
Nhưng từ lúc gặp lại tới giờ, cô hoàn toàn thu liễm tính cách ương ngạnh của mình, bộ dạng ngoan ngoãn "nói gì nghe đấy" giống như bây giờ.
Sự thay đổi này làm cô ta không thích ứng được, cũng làm đáy lòng cô ta dâng lên một cảm giác bất an không rõ nguồn gốc.
Trong phòng.
Việc đầu tiên Khởi Dư làm sau khi bước vào là lột áo vứt lên giường.
[ Ký chủ, cô... cô còn nhớ mình là một nữ nhân không đấy?! Chú ý hình tượng một chút đi a! ]
Khởi Dư không đáp lại tiếng gào thét đầy xấu hổ của hệ thống, đi đến trước gương quay người lại.
Tấm lưng trắng