Edit: Lệ DiệpBeta: Cá___Có lẽ tên mập sẽ không dám thừa nhận rằng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh cười, lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi khó tả.
Khuôn mặt nhếch nhác đầy dầu mỡ kia của tên mập bỗng nhăn lại, sau đó hắn cố nén nỗi sợ, vung tay lên tát thẳng vào mặt Thủy Như Khiêm thêm một phát nữa.
Giây tiếp theo, hắn rút con dao nhỏ vẫn đang găm trong chân anh ra, rồi thẳng tay chuyển hướng đâm vào cái chân còn lại của anh.“Này này thằng mập, kiềm chế chút đi, đừng có giết chết nó."“Ha ha, không sao đâu, thằng nhãi này còn lâu mới chết được." Tên béo mập cười ha hả, nét mặt của hắn càng lúc càng thêm ghê tởm.
Sau khi làm xong chuyện hẳn thản nhiên dùng con dao nhỏ dính đầy máu kia vỗ vỗ vào mặt anh, khuôn miệng xấu xí há ra nói: "Sao? Cảm giác thế nào hả? Cái đích của nhát dao tiếp theo sẽ là khuôn mặt đẹp trai của mày đấy."Trái với nét mặt biến hóa liên tục của tên mập, từ đầu đến cuối Thủy Như Khiêm chỉ trưng ra một bộ mặt lạnh lùng duy nhất.
Anh nhìn chằm chằm hắn, không thèm hé răng nửa lời, thái độ như ngầm coi bọn họ chỉ là đống rác rưởi hôi thối không thể hiểu tiếng người.Có ai nguyện ý nói chuyện với rác rưởi chứ? Họ sợ hôi sợ bẩn lây sang người còn không hết cơ mà?Khuôn mặt tên béo mập kia méo mó đến kinh tởm, hắn lại vung tay tát anh một cái, há mồm hét: "Được đấy, thằng nhãi ranh, rất có khí chất.
A Cường, Cẩu Tử, chúng mày mau lột quần áo nó ra cho tao, hôm nay ông đây phải nếm thử mùi vị của cậu chủ lớn nhà họ Thủy này thật tốt mới được.
Để tao xem xem, người của một gia tộc cao quý khi bị đè dưới thân tao trông có hớp hồn hơn đám trai bao kia không."Cặp mắt phượng của Thủy Như Khiêm bỗng đen lại, màu đen đặc sệt kia dường như đang muốn giãy giụa chống chọi lại thì phải.
Trong đôi mắt đen láy ấy còn toát lên lệ khí và sát khí nồng nặc.Nhưng cơ thể anh đã trúng thuốc nên dù có cố thế nào anh cũng không thể động đậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay dơ bẩn của mấy tên biến thái đó xé quần áo mình.Tốt nhất là bọn họ nên giết anh ngay đi, nếu không, nếu còn để anh sống sau chuyện lần này thì...Ầm ầm ầm!Đúng lúc tên béo mập đang lột quần mình ra thì đột nhiên, cả tòa xưởng bỏ hoang bỗng rung lắc dữ dội, trên đỉnh đầu của bọn bọ truyền đến những âm thanh liên hồi thật lớn.Đây là...Tên béo mập sợ hãi, hắn vội vã kéo quần lên, sau đó quay sang nhìn về phía gã đàn ông xấu xí dữ tợn kia bằng vẻ mặt nghi hoặc: "Đại...!Đại ca, tiếng gì vậy ạ?"Rầm!Gã đàn ông xấu xí dữ tợn kia còn chưa kịp há mồm trả lời sự nghi hoặc của tên mập thì bỗng nhiên, cánh cửa lớn chả nhà xưởng bỏ hoang bị đá văng ra.
Cả đám bọn họ hoang mang nhìn hàng quân đội dũng mãnh tràn vào.Không phải bọn họ chỉ đang trói một đứa con riêng phế vậy bị nhà họ Thủy ruồng bỏ thôi hay sao? Hà cớ gì mà lại kinh động đến quân đội như vậy chứ?Gã đàn ông xấu xí và đám đồng bọn của gã lúc này sợ tới mức hai chân mềm nhũn như thạch lam.
Mặc dù đám bọn họ có làm mấy chuyện xấu xa không chính đáng thật, nhưng bọn họ chưa từng tham gia vào chiến trận nào lớn như thế này đâu nhé!Vào khắc này, bọn họ ai nấy cũng sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, có tên còn sợ tới mức tè ra quần.Thủy Như Khiêm vẫn nằm trên nền đất lạnh, đôi đôi tử của anh hơi co lại, các đầu ngón tay bắt đầu run rẩy, cố gắng quay đầu lại.Ánh sáng của nắng ban mai rơi xuống, chiếu rọi vào bóng dáng tinh tế mỹ lệ của người con gái đó.
Đôi chân trắng nõn thon dài đạp lên những tia nắng tiến thẳng về phía anh, tiếng giày cao gót chạm vào mặt đất