Edit: Lệ DiệpBeta: Cá___“Ngươi đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!"Chu Ninh bĩnh tĩnh buông lời phê bình Hoàn Khố Thiếu Gia, vấn đề ngu ngốc như vậy chắc cũng chỉ có đồ hệ thống rác rưởi này hỏi.Vốn dĩ lúc tới gần nhà xưởng bỏ hoang bọn họ đã hạ máy bay trực thăng xuống từ lâu rồi.Âm thanh đó là do chế tạo đặc biệt từ trực thăng mà thôi.
Hơn nữa, lúc những âm thanh đó vang lên khoảng cách bọn họ đi vào trong cái nhà xưởng bỏ hoang này chắc cũng chỉ mất tầm mười mấy giây mà thôi.Thời điểm đó đám du côn này chỉ biết sợ hãi, lo lắng, khẩn trương, bất an, chúng lấy đâu ra thời gian mà nghĩ đến chuyện giết vai ác chứ?Mặc dù trong sách có ghi phòng hoàng kim?Nhưng cô không giống như hệ thống rác rưởi đó, chỉ biết đọc mấy loại sách chết.Lý luận là phương hướng thực tiễn nói rõ, áp dụng phương án cụ thể cần phải kết hợp thêm với thực tế nữa!Đạo lý dễ hiểu như vậy chắc chỉ có mình đồ hệ thống rác rưởi kia là không hiểu!Còn nữa, Thủy Như Khiêm dù gì cũng là vai ác chính, anh thật sự sẽ dễ dàng nằm liệt giữa đường như vậy sao?Nói chung suy nghĩ theo chiều hướng nào tổng tài Chu cũng đều đi đến kết luận cuối cùng là kiểu gì cô cũng sẽ tới kịp để cứu vai ác.Và hiện tại, sự thật đã chứng minh suy nghĩ của cô là đúng.
Toàn bộ hành động của cô từ đầu đến giờ đều hết sức hoàn mỹ!Hoàn Khố Thiếu Gia: "..."Tiểu Bảo Bối ngược ta trăm ngàn lần, nhưng ta vẫn đợi Tiểu Bảo Bối như đợi mối tình đầu!Ai ai ai ~Nó và vai ác đều đáng thương như nhau cả thôi!“...!Tôi không còn sức."Mặc dù Thủy Như Khiêm không hề muốn buông lời thừa nhận như vậy nhưng cũng đành chịu, anh thực sự đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Vốn dĩ anh đã trúng thuốc, giờ lại còn thêm việc mất quá nhiều máu, hai chân thì bị đâm, ngay cả động anh còn không động được chứ nói gì đến việc đứng lên.Mà, không biết cô có dìu anh đứng lên không nhỉ?Đáng tiếc, thực sự là vai ác đại nhân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tổng tài Chu đọc không ít loại sách, nên đương nhiên cô sẽ hiểu rõ kịch bản khúc này.Nhưng...Vừa liếc mắt nhìn thấy vai ác người dính đầy máu, nhìn nhếch nhác bẩn thỉu thì khuôn mặt bình tĩnh của sếp Chu bỗng lộ ra tia ghét bỏ.Cô quay đầu nhìn về phía mấy tay cảnh vệ đi sau, nhàn nhạt nói: "Hai người các cậu tới dìu anh ta đứng lên đi!"Khoé miệng Thủy Như Khiêm co giật, anh có cảm giác mình nghe thấy tiếng vỡ vụn trong lòng!Người phụ nữ này, chắc chắn sẽ cô độc cả đời!So với Chu Ninh thì đám cảnh vệ còn đáng tin hơn nhiều.
Bọn họ giúp anh cầm máu, xử lý sơ qua miệng vết thương rồi băng bó cho anh, sau đó để anh nằm trên cáng, đưa anh tới bệnh viện trước.Sau khi Thủy Như Khiêm được đưa đi, Chu Ninh nhìn về phía đám côn đồ đang ru rú trong góc.
Cả đám bọn họ sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm một bên.
Cô bước tới, nâng gọng kính mình lên, cánh môi mỏng đẹp toát ra sự u lãnh mấp máy hỏi: "Là ai làm anh ta bị thương?"Đứng trước họng súng đen, đám côn đồ kia nào còn nổi người nào mặt mày hung dữ nữa chứ?Cả đám chẳng khác gì con chim cút vì bị chấn kinh quá độ mà núp ở một bên, giờ bọn họ chỉ hận nỗi sao sự tồn tại của bọn họ người khác lại có thể cảm nhận được chứ.Vừa nghe thấy Chu Ninh hỏi chuyện, cả đám ai nấy cũng run như cầy sấy, đặc biệt là tên béo mập kia, hắn sợ đến nỗi mỡ sắp rút đi hết đến nơi rồi.Chu Ninh vân vê nghịch ngợm khẩu súng trên tay, vẻ mặt lạnh tanh không gợn sóng, tiếng nói lạnh lẽo