Người của Cửu U Điện đến làm mất danh dự là chuyện đại sự, phía học viện thể hiện vô cùng quan tâm.
Thời Sênh thực sự không gây họa nữa, nhưng cô vẫn bị người khác gây khó dễ.
Khi nhận được thông báo, ông chú phóng khoáng đã đi tìm Chung Thập Nhất đánh nhau, kết quả là bị ngược tơi tả quay về.
“Dao Quang, ta xin lỗi con.
” Ông chú phóng khoáng khuôn mặt bi thảm như thể sắp tiễn Thời Sênh vào chỗ chết.
Được thôi, trong mắt họ chính là đi vào chỗ chết.
Điểm võ lực của Cửu U Điện, học viện Cửu Châu không thể bì được, đánh không lại người ta thì do dù bạn có là cường hào ác bá thì cũng phải nín nhịn.
“Thầy cũng bỏ cho Tần Lang Nguyệt một cái phiếu là được rồi.
” Khóc cái quỷ gì!
Mỗi vị đạo sư đều có một phiếu bầu, người bị chọn, he he, coi như xui xẻo, yên tâm đi chết đi!
Còn lại là tập thể bỏ phiếu, bị bỏ phiếu sao?
Vậy chỉ có thể là do ngươi ăn ở không tốt.
“Nhưng…” Đại hán thô lỗ trưng ra bộ mặt ngứa đòn, “Ta đã dùng hết rồi.
”
Thời Sênh: “…” Cái đồ thiếu não này!
Tuy không có phiếu của đại hán thô lỗ nhưng Tần Lang Nguyệt vẫn bị bỏ phiếu tập thể, trở thành một thành viên của đội quân đi vào chỗ chết.
…
Vào ngày người của Cửu U Điện đến, toàn bộ học viện đều chìm đắm trong tâm trạng bị kìm nén.
Đối phương đến để làm mất mặt học viện, chỉ nghĩ đến đã thấy chẳng vui vẻ gì, bầu không khí không thể không u ám.
Thời Sênh không tới xem náo nhiệt, cô đang gϊếŧ người.
Gϊếŧ ai?
Không biết là do ai phái tới, dù sao cũng là người dâng đến tận cửa, không gϊếŧ thì quá phí.
Thời Sênh giơ thiết kiếm lên nhẹ nhàng ra tay gϊếŧ người, thanh kiếm đó uống máu xong toàn thân kiếm lóe lên ánh sáng màu đỏ quỷ dị, khi vẫy vẫy, ánh sáng màu đỏ thoáng ẩn thoáng hiện trong không khí.
Sau khi Thời Sênh chém xong người cuối cùng, một cước đá bay tên đó đi, tên đó trợn mắt nhìn không thể tin được, dường như không thể ngờ mình lại chết như vậy.
Thời Sênh nhìn thanh thiết kiếm, khẽ khom người xuống lau sạch lưỡi kiếm, màu máu trên thiết kiếm mất đi, khôi phục lại bộ dạng thanh thiết kiếm bình thường.
Chỉ có hai kẻ đến gϊếŧ cô, gϊếŧ xong ném xác cũng rất tiện lợi, Thời Sênh một tay lôi một người đi về phía rừng sâu.
Học viện Cửu Châu vốn rộng lớn, chỉ mảnh rừng này đã đủ để con người ta hoa mày chóng mặt, Thời Sênh ném người vào trong rừng sâu, vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời khỏi.
Vừa quay đầu cô liền bắt gặp một đôi mắt đen kịt đang ánh lên ánh sáng u ám, chủ nhân của đôi mắt ấy đang đứng sau lưng cô, không hề lên tiếng, một thân áo đỏ vô cùng chói mắt.
Đệch, đi mà không phát ra tiếng động gì, ngay cả chút hơi thở cũng không có, là quỷ chắc?
Theo phản xạ có điều kiện, Thời Sênh rút kiếm ra chém về phía đó, người kia lại giống như u linh bay sang một bên khác, là bay thật đó nha, hơi nữa tốc độ còn rất nhanh, áo choàng màu đỏ rát ra tiếng rít khe khẽ trong không khí.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Bên nhau trọn đời]
Thời Sênh rút kiếm, chém vào một cái cây ở bên cạnh.
“Rắc rắc… rắc….
cạch cạch ….
.
” Cái cây cũng đổ xuống kèm theo âm thanh làm lũ chim đang đậu trên cành sợ hãi vội vã vỗ cánh bay đi mất.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Bộ Kinh Vân.
Bên nhau trọn đời – nghĩa trên mặt chữ.
]
Thời Sênh không có phản ứng gì, cũng không thèm thầm chửi rủa trong lòng, Hệ thống có lấy làm lạ liền hỏi một câu siêu ngớ ngẩn.
[Ký chủ? Cô không chửi thề nữa à?]
“Hôm nay không muốn chửi thề.
” Thời Sênh thu kiếm, ánh mắt dõi theo thân ảnh màu đỏ ở nơi xa kia, hắn đang bay lơ lửng trên hai thi thể cô vừa ném.
Sau đó, cô thấy hắn giơ tay, từ trong hai bộ thi thể bay một đoàn sương trắng rồi nhanh chóng bị hắn hút vào lòng bàn tay.
Thời Sênh: “…” Hắn không những là một tên thần kinh, mà còn là một tên thần kinh luyện tà công.
Đã nói hắn là kẻ chỉ thích ru rú ở nhà cơ mà?
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây hả “chời”?
Không lẽ sau này cô phải nuôi một tên thần kinh như này sao?
Sau khi Bộ Kinh Vân thu tay lại, hai bộ thi thể trên mặt đất nhanh chóng biến thành bột, chỉ còn lại hai bộ y phục.
Hắn quay đầu nhìn Thời Sênh.
Khuôn mặt của Bộ Kinh Vân có thể nói là điên đảo chúng sinh, còn mặc một thân áo đỏ, nếu không nhìn kỹ còn cho rằng là