Người của Cửu U Điện lúc này vẫn còn đang đứng ở cổng học viện hàn huyên cùng đại diện chính thức.
Hai bên gặp gỡ thành công, không xảy ra vụ huyết án nào, đúng vào lúc này, một bóng người đen kịt chạy từ xa đến.
“Hộ pháp, không xong rồi, Điện chủ bị người ta cướp đi rồi.
” Cái bóng đen kịt đó lăn một vòng rồi chạy đến trước mặt một người đàn ông cao lớn, “Hộ pháp, Điện chủ bị người ta cướp đi rồi.
”
Người của học viện Cửu Châu nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Điện chủ? Bộ Kinh Vân?
Hắn đến đây rồi sao, lại còn bị người khác cướp đi mất rồi, là vị tiền bối nào lợi hại như vậy chứ?
“Bị ai cướp?” Hộ pháp nắm lấy tên đó, “Các ngươi bảo vệ Điện chủ thế nào vậy? Điện chủ…”
Hắn nén chặt lại lời định nói ra, nhìn một lượt những người của học viện Cửu Châu, áp chế lại nỗi lo lắng trong lòng, gật gật đầu với mấy người của học viện Cửu Châu, “Ta có chút chuyện riêng cần xử lý, ba ngày sau chúng ta sẽ đến đúng giờ.
”
“Có chuyện gì cần chúng ta giúp đỡ không?” Viện trưởng giả bộ hỏi một câu, nhưng nét cười vui trên nỗi đau khổ của người khác đã bán đứng ông ta.
Cái tên thần kinh Bộ Kinh Vân đó rốt cục cũng có ngày hôm nay, thật hả lòng hả dạ.
“Đa tạ viện trưởng quan tâm, chúng tôi tự xử lý được.
” Hộ pháp lãnh đạm nói: “Chúng ta đi thôi.
”
Dẫn người của Cửu U Điện ra khỏi địa bàn học viện Cửu Châu, Hộ pháp lập tức bùng nổ, “Những người khác đâu? Tại sao lại để Điện chủ bị người khác cướp mất? Các ngươi bảo vệ Điện chủ kiểu gì thế hả?”
“Ta…” Hắn bị hỏi một loạt câu hỏi như vậy cũng thấy hơi choáng váng.
“Ta cái gì mà ta, Điện chủ bị ai cướp đi? Đi về phía nào rồi?” Hộ pháp nổi giận lôi đình muốn đánh người, nhưng vừa nhìn thấy màu đen sì sì trên người hắn, bàn tay đã thu ra lại thu về.
“Không biết…” Hắn yếu ớt nói.
Khi phát nổ, hắn không đứng đầu hàng nên mới tránh được kiếp nạn ấy, tiểu cô nương kia đã ở đó từ khi họ đến, ai biết được cô ta là ai chứ?
“Không biết…” Lồng ngực Hộ pháp phập phồng, lần này là một cái tát dừng lại trên đầu người đó, “Nếu không tìm được điện chủ thì xách đầu đến đây gặp ta.
”
…
Lúc này Bộ Kinh Vân đã bị Thời Sênh đưa đến một căn nhà không lớn lắm, căn nhà này được Thời Sênh mua gần đây, vốn dĩ định giành để ở sau khi lật đổ Thẩm gia, không ngờ lại nhanh có việc dùng đến như vậy.
Thời Sênh trói Bộ Kinh Vân trên ghế, vây một vòng tròn, đột nhiên giơ tay ra bới quần áo hắn.
“Ngươi làm gì hả?” Sắc mặt Bộ Kinh Vân đỏ gay, người co lại phía sau, “Bản tôn thà chết chứ không chịu khuất phục.
”
Thời Sênh nắm lấy đai áo của hắn, trừng mắt nhìn, “Ngồi im.
”
Bộ Kinh Vân: “…”
Người đâu! Bản tôn phải chém chết nữ nhân đáng ghét này!
Thời Sênh thành thục cởi bỏ quần áo ngoài của Bộ Kinh Vân, xong mới hài lòng sờ sờ cằm, “Đường đường là một người đàn ông, sao lại mặc quần áo màu đỏ chứ, xấu chết đi được.
”
Bộ Kinh Vân: “….
.
” Hắn mặc y phục màu đỏ thì sao chứ? Hắn thích đấy! Mau trả y phục lại cho hắn!
Thời Sênh lôi ra mấy chai lọ, đẩy đến trước mặt Bộ Kinh Vân, “Nào, ngươi chọn đi, thích cái nào thì chúng ta uống cái đó.
”
Bộ Kinh Vân nhìn qua mấy cái lọ đó.
Đoạn Hồn Tán…
Quỷ Khấp Đan…
Bích Lạc Hoàng Tuyền…
Cốc Hỏa Trùng Sinh…
Vạn Tượng Luân Hồi…
Mấy cái tên này vừa nhìn đã biết là thuốc độc… nữ nhân này còn muốn hắn chọn sao?
“Yên tâm đi, mấy loại thuốc này không chết người đâu, chỉ cần uống thuốc giải định kỳ đều đặn sẽ giữ được mạng.
Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, thuốc giải không thành vấn đề.
” Thời Sênh lại một lần nữa đẩy đống chai lọ đó đến trước mặt Bộ Kinh Vân, “Chọn đi.
”
Bộ Kinh Vân hít sâu một hơi, mạnh mẽ lắc đầu, “Không chọn.
”
“Không chọn thật không?”
“Không chọn!” Đợi đến khi đại quân của bản tôn đến rồi, hắn sẽ bắt nữ nhân này về, nhất định không để cô ta đắc ý!
“Vậy thì uống hết đi.
” Thời Sênh tiện tay lấy một bình sứ, mở nắp bình, miết cằm Bộ Kinh Vân đổ thuốc vào miệng hắn.
Bộ Kinh Vân hoảng sợ.
Nữ nhân này tại sao không hành sự theo cách bình thường vậy?
Nếu phải uống hết chỗ thuốc này, liệu hắn còn giữ được mạng không? Chắc chắn là không!
“Ê ê…” Bộ Kinh Vân lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp đã nhuộm nét đỏ ửng bất thường, đôi mắt như ngọc cũng nhuốm nét hàn sương, “Ta…