Trong cơ thể Lâm Lang có một hồn một phách của Lưu Vân, theo lý mà nói cô ta phải làm một nam nhân, tại sao lại là nữ, Lưu Vân tỏ vẻ hắn cũng rất khó hiểu.
Nhưng cái này không gây trở ngại hắn thu hồi lại một hồn một phách của mình.
“Tiên quân… ngài đang nói gì thế?” Lâm Lang toàn thân phát run.
Tại sao cô ta nghe mà hoàn toàn không hiểu gì thế này?
Lâm Lang muốn lui về phía sau, nhưng hai chân không nghe theo sai khiến của cô ta, nhũn ra không thể động đậy.
“Ngươi không cần biết.” Lưu Vân giơ tay đỡ trán Lâm Lang.
Lâm Lang chỉ cảm thấy một đôi tay lạnh như băng đặt ở trán mình, giống như rắn độc, cơ thể cô ta càng run hơn.
Tổ tông ơi, rốt cuộc cô đã làm gì, cô chỉ muốn yên ổn sống tiếp thôi.
Trong cơ thể có thứ gì bị rút ra, lôi kéo linh hồn, khiến cho cơ thể cô bắt đầu co rúm lại, đau đớn lan tràn khắp cả người.
Nhưng không phát ra được âm thanh, chỉ có thể trợn to mắt nhìn nam tử đối diện.
Dung mạo hắn phản chiếu rõ nét trong con ngươi cô, nhưng cô không có lòng dạ nào thưởng thức sự đẹp đẽ của hắn, lúc này chỉ có hai chữ… lạnh, đau.
Quá trình rút hồn phách ra không dài, Thời Sênh thầm đếm, cũng chỉ khoảng mười giây.
Lưu Vân lấy tay ra khỏi đầu Lâm Lang.
Hắn giang tay ra, nắm rồi lại buông, sau đó lại nắm.
Lặp đi lặp lại mấy lần, khóe miệng Lưu Vân mới kéo ra thành nụ cười, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi biết cảm giác hồn phách nguyên vẹn thoải mái thế nào không?”
“Ta luôn nguyên vẹn.” Thời Sênh nhìn chằm chằm Lâm Lang, “Cô ta không chết.”
Trên mặt Lâm Lang toàn là mồ hôi lạnh, cơ thể lảo đảo, dường như sắp ngã xuống.
Nhưng cô ta vẫn đứng ngoan cường, con ngươi thẫm sâu hoảng sợ nhìn Lưu Vân, cả người nhìn vô cùng đáng thương.
Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Lâm Lang, khẽ nhíu mày, “Tại sao ngươi còn chưa chết?”
Lâm Lang: “…” Ta làm sao biết vì sao ta còn chưa chết! Ta cũng rất hận mình không thể chết đi cho rồi!
Lưu Vân lần nữa tiến lên, cầm lấy cổ tay Lâm Lang, chân mày dần dần nhíu chặt, hồi lâu mới nói: “Ba hồn bảy vía của cô ta nguyên vẹn… không nên a!”
Lâm Lang không chịu nổi, mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh thành công.
Lưu Vân bị buộc phải dìu Lâm Lang, quay đầu hỏi Thời Sênh, “Tiểu Phượng Hoàng, tại sao cô ta không chết?”
Thời Sênh kéo khoé miệng xúi giục, “Ngươi bổ thêm một đao không phải là chết rồi sao, chuyện quá đơn giản.”
Lưu Vân: “…”
Biết ngay là hỏi cô ta không có ích lợi gì mà.
Lưu Vân cúi đầu xuống tiếp tục kiểm tra cơ thể Lâm Lang, khẳng định có chỗ nào không đúng.
Thời Sênh nhìn về phía xa, sương đen càng ngày càng dày, kim quang đã bị sương đen kia che lấp, ngọn lửa bắt đầu từ bên trong hướng ra ngoài bị dập tắt, chỗ dập tắt chỉ để lại một mảnh cháy sém.
Thiết kiếm từ trên trời rơi xuống, cắm thẳng trước mặt Thời Sênh.
Lưu Vân bên cạnh bị dọa giật mình, nhìn thấy rõ thứ vừa rơi xuống, liền bình tĩnh lại.
Thời Sênh cầm thiết kiếm lên, quan sát trái phải một chút, không hư hại chỗ nào, xem ra Hiên Viên kiếm đã bị tiêu diệt rồi.
Lợi hại nha kiếm.
Thiết kiếm: “…” Mệt kiếm, không muốn nói chuyện.
Tôi đây giờ là Hiên Viên kiếm bản chính, bản chính đó!!!
Bản chính như vậy không chừng mỗi vị diện tiên hiệp đều có, bản chính căn bản không ở đây, thứ cô làm cũng chẳng qua là đồ lậu.
Đả kích đồ lậu, ai ai cũng có trách nhiệm!
Thiết kiếm: “…” Mặc dù cảm thấy chủ nhân đang nói lung tung, nhưng chủ nhân nói lung tung nghiêm túc như vậy, ta cũng không nhịn được mà tin luôn rồi.
Không phải, chính nó cũng là một bản lậu, làm sao lại đả kích đồ lậu? Chủ nhân cô đừng có dương cờ bừa bãi như vậy!
Cứ như vậy, ngọn lửa đã dập tắt toàn bộ, mặt đất bắt đầu run rẩy, tiếng xích sắt lôi kéo vô cùng rõ ràng.
Vô số bóng đen xông lên từ mặt đất, trên không trung hình thành đường nét hình người, hơi thở tà ác chiếm đoạt không gian.
“Tiểu Phượng Hoàng, đi mau.”
Lưu Vân vác Lâm Lang lên, quay lại con đường bọn họ đến.
“Ngươi mang cô ta đi làm gì?” Không phải Thời Sênh lắm mồm, là Lưu Vân đột nhiên quản chuyện bao đồng, cô cảm thấy rất bất ngờ.
“Cô ta có vấn đề, ta phải làm rõ.” Lưu Vân nhanh chóng đáp, “Cơ thể ngươi cũng có vấn đề.
Tiểu Phượng Hoàng à… bị bệnh rồi thì phải khám, ngươi kéo dài… này, Tiểu Phượng Hoàng ngươi chờ ta với.”
Lưu Vân vẫn nhớ mãi không quên cơ thể của cô, luôn nói cô có vấn đề.
Nhưng cô không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Cho dù có, vậy cũng không ảnh hưởng gì đến cô, cùng lắm là offline thôi!
Chỉ cần không phải bị người ta gϊếŧ chết, Thời Sênh chịu được, còn thoải mái hơn cả uống nước.
Đại khái