Thời Sênh đặt Dược Vương Đỉnh trước mặt Bộ Kinh Vân, “Tặng ngươi.
”
Bộ Kinh Vân nhìn chiếc lò đen thui xấu ma chê quỷ hờn trước mặt, con mắt khẽ nheo lại, hắn cầm chiếc lò xem qua, “Đây là Dược Vương Đỉnh?”
“Đúng vậy, có thích không?” Thời Sênh đổi tư thế ngồi khác, cười nham hiểm như đang chọc ghẹo con gái nhà lành.
“Đây là thần khí.
” Đừng có nói là cô ta không biết Dược Vương Đỉnh là cái gì, vừa nãy cô ta còn nói tặng cho hắn, như vậy là cái quần què gì không biết?
Không lẽ bà đây không biết đây là thần khí sao?
Còn cần ngươi nói nữa à?
Đồ ngớ ngẩn!
Thời Sênh hít sâu một hơi, trưng ra bộ mặt trọc phú sáng choang, nói: “Thích thì cầm lấy, không thích thì vứt đi.
”
Bộ Kinh Vân: “…”
Thần khí nói vứt là vứt sao?
Ngươi hoang phí như vậy, người nhà ngươi có biết không?
Thời Sênh xoay người xuống giường, nằm lên chiếc sạp nhỏ, tầm nhìn của Bộ Kinh Vân dừng lại trên người cô.
Thời Sênh có chút mất bình tĩnh, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa coi chừng ta móc mắt ngươi ra đấy.
”
Bộ Kinh Vân: “…”
Không hề dịu dàng còn thô lỗ như vây, chẳng trách chi có thể đi cướp đàn ông.
Hắn quay người nằm xuống, ai muốn nhìn cô ta chứ? Hừ!
Chiếc lò lạnh lẽo trong tay bị hắn nắm đến nóng lên, Bộ Kinh Vân không biết mình ngủ mất từ lúc nào, khi tỉnh lại, căn phòng vẫn tối thui, hắn vô thức quay người nhìn lên chiếc sạp nhỏ.
Trên chiếc sạp nhỏ trống không không có người, hắn lập tức tỉnh táo, nhảy từ trên giường xuống, nhìn xung quanh, đều không cảm thấy có người.
Nữ nhân đó chạy đâu mất rồi?
“Phịch!”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh vật nặng chạm đất, tiếp đó là sự im lặng đến đáng sợ.
Bộ Kinh Vân mở cửa đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy một bóng đen đứng trong sân, tay cô cầm thanh thiết kiếm, bên trên dường như nhuộm thứ gì đó, đen sì, dưới chân cô là mấy thi thể, mùi máu tanh nồng xộc đến.
Cô chầm chậm quay đầu lại, biểu cảm trên mặt có chút khác thường, dường như là sự lạnh lùng đan xen giữa cái chết và hắc ám, lại giống như sự hưng phấn đan xen giữa chết chóc và máu tanh.
Nhưng ngay sau đó một giây, thần sắc cô trở nên dịu dàng giống như một vũng nước tù đột nhiên được dẫn thêm dòng nước ấm áp, từ từ chuyển động.
“Đến đúng lúc lắm, mau giúp ta tiêu hủy dấu vết đống thi thể này.
”
Bản cô nương đang rầu rĩ không biết ném xác ở đâu, ngươi lại dẫn xác tới, Boss phe phản diện đúng là đồ dùng cần thiết của mọi nhà mà!!!
Bộ Kinh Vân: “…”
Hắn được dùng để tiêu hủy xác chết à?
Bộ Kinh Vân giận dữ đóng sầm cửa lại, hắn không thèm giúp nữ nhân này tiêu hủy xác chết, hừ!
Thời Sênh: “…”
Giận dữ vậy cơ à?
Thời Sênh băn khoăn nhìn đống thi thể dưới đất.
AAAAA, phiền quá đi!
Thôi bỏ đi, cứ vứt đi trươc đã!
Thế là ngày thứ hai, khi Bộ Kinh Vân đi ra liền nhìn thấy thi thể vẫn còn nguyên xi ở chỗ cũ, hắn miết chặt tay nắm cửa, biểu cảm trên mặt vô cùng sống động.
Nữ nhân này…
Lại dám vứt xác ở đây?
Bộ Kinh Vân đóng sầm cửa lại một lần nữa.
Lũ ngu ngốc ăn hại kia sao còn chưa tìm thấy bản tôn, tức chết đi được!
Đúng lúc Thời Sênh từ ngoài đi về, trên tay còn cầm bữa sáng, nhìn thấy Bộ Kinh Vân sắc mặt khó coi đóng sầm cửa lại liền ngơ ngác.
Mới sáng sớm, cái đồ thần kinh này giận dữ cái gì chứ?
Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng lại mở ra một lần nữa, ánh mắt của Bộ Kinh Vân và Thời Sênh tình cờ chạm nhau, hắn đứng ngây ra tại chỗ, mấy giây sau lại đóng cửa cái “phịch” trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Bị bệnh rồi sao?
Hất những xác chết ngáng chân trên mặt đất sang một bên, Thời Sênh mở cửa bước vào, Bộ Kinh Vân ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên lườm Thời Sênh.
“Ăn cơm.
” Thời Sênh đặt cơm sáng lên bàn, “Đừng có lườm ta như vậy, có lườm cũng không lườm chết ta được, ta còn không chê ngươi già thì thôi, không lẽ ngươi chê ta xinh đẹp như hoa sao?”
Già…
Cô ta còn dám chê ta già nữa sao?
Tức… tức chết đi được!
“Khụ khụ…” Bộ Kinh Vân bắt đầu ho kịch liệt, cả người ngã xuống giường, cơ thể hơi co giật.
Thời Sênh nhìn hắn đầy nghi hoặc, sau đó chạy mấy bước đến, nhưng cũng chỉ đứng bên cạnh giường, đứng trên cao nhìn xuống Bộ Kinh Vân
“Không đúng, thời gian phát độc đâu có nhanh như vậy?”
Bộ Kinh Vân giận