Hoàng đế Xích Diệu độc sủng Hoàng hậu, các đại thần vì muốn gia tăng dân số hậu cung cho Hoàng đế nhà mình mà vội đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng nếu không bị chém thì cũng bị lưu đày.
Dần dần, bọn họ cũng từ bỏ tâm tư này.
Nhưng Hoàng hậu vẫn không hề mang thai, điều này làm cho các đại thần lại bắt đầu nhảy nhót.
Lần này, không cần Hoàng đế động thủ mà Hoàng hậu đã nổi giận trước.
Triều đình lại đổi hết lần này tới lần khác, thế nhưng thế cục ở Xích Diệu vẫn không có biến hóa gì.
…
Rất nhiều năm sau.
Một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy về Hoàng thành Bắc Lương.
Cuối cùng, xe ngựa dừng ở bên ngoài chùa Linh Quang ngoài ngoại thành.
Một nữ tử bước xuống, dùng áo choàng che kín mặt.
Một mình người đó tiến vào trong chùa Linh Quang.
Tiểu hòa thượng trong chùa Linh Quang cản người đó lại, “Thí chủ, hôm nay trụ trì không gặp khách.”
Nữ tử chắp tay trước ngực, hơi cúi người, “Ta tới bái tế cố nhân.”
Tiểu hòa thượng đáp lễ, “Thí chủ bái tế ai?”
Nữ tử trầm mặc một chốc lát rồi đáp: “Tịnh Trần.”
Tiểu hòa thượng hơi kinh ngạc, đánh giá nữ tử hồi lâu, niệm một câu A di đà Phật, “Thì ra là cố nhân của Tịnh Trần công tử, mời thí chủ đi theo ta.”
Tiểu hòa thượng mang nữ tử ra sau núi, vừa đi vừa nói, “Mỗi năm, vào thời gian này, trụ trì sẽ niệm kinh một ngày cho Tịnh Trần công tử.
Chút nữa thí chủ tới cũng không nên quấy rầy tới trụ trì.”
Ở sau núi, tiểu hòa thượng chỉ về phía một rừng trúc, “Xuyên qua rừng trúc này là tới, xin thí chủ cứ tự nhiên.”
Nữ tử đi theo sự chỉ dẫn của tiểu hòa thượng, xuyên qua rừng trúc, sau đó nhìn thấy một mảnh đất trống và một bia mộ.
Bên cạnh bia mộ có hai cái nệm hương bồ, trên một cái nệm có người đang ngồi, đúng là trụ trì chùa Linh Quang.
Nữ tử thong thả tới gần, chữ trên bia mộ càng lúc càng rõ ràng.
“Tịnh Trần công tử chi mộ.”
Trên bia mộ chỉ có mấy chữ này.
Nữ tử lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm bia mộ, tựa như muốn nhìn thấy từ trong mấy chữ đó điều gì khác.
“Cô nương, mây khói thoảng qua, Tịnh Trần hy vọng ngươi quên đi, ngươi cần gì phải quay về?” Trụ trì đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt nữ tử thong thả chuyển lên người trụ trì, giọng nói không hề có nửa điểm cảm xúc, “Ngài biết ta ư?”
Trụ trì đứng lên khỏi nệm hương bồ, thi lễ với nữ tử kia một cái, “Cô nương vẫn nên buông khúc mắc trong lòng thì hơn.”
“Thù của huynh ấy, ta nhất định phải báo.”
Trụ trì lắc đầu, xoay người rời khỏi rừng trúc.
Liễu Tử Yên ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve trên bia mộ, lướt qua từng chữ khắc trên bia, “Người nên nói xin lỗi là ta.
Năm đó chuyện kia là vì ta mới xảy ra, huynh chỉ là người bị hại, nhưng ta lại đối với huynh… Thực xin lỗi.”
Liễu Tử Yên nói đứt quãng một hồi, cuối cùng lấy ra một thanh chủy thủ, khắc lên mấy chữ nhỏ trên bia mộ, chăm chú nhìn bia mộ một lát rồi mới rời đi.
Ả đi rồi, trụ trì lại đi từ một nơi khác tới, nhìn mấy chữ khắc trên mộ bia thì lắc đầu thở dài.
Tịnh Trần công tử chi mộ.
Thê Liễu Tử Yên lập.
…
Mấy năm nay Sở Lạc ăn chơi đàng điếm, nữ nhân vào phủ hết người nọ tới người kia, gần đây nghe nói mới có thêm nữ nhân vào Vương phủ, còn rất được Sở Lạc sủng ái.
Người trong phủ hâm mộ, ghen ghét người này không thôi.
Nhưng Liễu Tử Yên lại chẳng có cảm giác gì, nhìn người bên cạnh, khóe miệng ả nhếch lên đầy trào phúng.
Khuôn mặt trước kia của ả đã thay đổi, nhưng nếu nhìn lâu thì vẫn thấy có vài phần tương tự.
Ả vuốt thanh chủy thủ cất giấu trong sườn, chờ đợi thời cơ, lúc kẻ bên cạnh quay đi liền đột nhiên đâm vào lưng hắn.
Nhưng Sở Lạc vẫn có cảnh giác, lúc chủy thủ đâm tới, hắn tránh được bộ vị quan trọng nên chủy thủ đâm vào bả vai.
Hắn lăn từ trên giường xuống, con ngươi âm trầm nhìn người ở trên giường, “Ngươi là ai?”
Liễu Tử Yên không nói lời vô nghĩa, nhảy khỏi giường, đi thẳng tới chỗ Sở Lạc, chủy thủ trong tay lại hạ xuống.
“Người đâu, mau tới đây!” Sở Lạc túm lấy tay Liễu Tử Yên, hô to ra phía bên ngoài.
“Lạc Vương đừng uổng phí sức lực nữa, sau đêm nay, trên thế giới này sẽ chẳng còn Lạc Vương phủ nữa đâu.”
Sắc mặt Sở Lạc thay đổi, “Ý ngươi là gì?”
“Lạc Vương thật sự không nhớ rõ ta là ai sao?” Liễu Tử Yên nhìn thẳng vào mắt Sở Lạc.
“Liễu Tử Yên.” Sở Lạc lập tức nói ra ba chữ.
Liễu Tử Yên cười lạnh, “Làm khó Lạc Vương vẫn