Trong lồng sắt nhỏ hẹp, trang phục của Hoàng tử mà đứa bé trai mặc trên người đã cực kỳ bẩn thỉu, nhưng hắn không rên một tiếng nhìn người phía xa, mặt không có cảm xúc nào, lạnh nhạt không hề giống một đứa trẻ.
Bên kia, trên đại điện, một nữ tử đang bị người ta đè xuống đất, không ngừng cầu xin nam nhân ngồi trên ghế, tư thái hèn mọn vô cùng.
Nhưng nam nhân kia cũng chẳng hề có ý buông tay.
Thái giám đứng bên cạnh bưng chén rượu tiến lên.
Nữ tử hoảng sợ lắc đầu, nàng tránh khỏi những kẻ đó, chạy về phía lồng sắt.
Nhưng còn chưa tới nơi thì đã lại bị người ta đè xuống đất, thái giám giữ chặt cằm nữ tử, đổ hét chất lỏng trong chén vào miệng nàng.
Nữ tử giãy giụa, rượu thấm ướt vạt áo, nhìn chật vật không chịu nổi.
Nàng vươn tay về phía đứa bé, trong mắt toàn là sự tuyệt vọng.
Bọn thái giám đang đè chặt nàng cũng buông tay ra, nữ tử bò tới bên cạnh lồng sắt.
Sắc mặt nàng tái nhợt túm lấy lồng sắt, khóe miệng có máu tươi tràn ra, khó khăn nói mấy chữ: “Sống… sống sót.”
Kỳ Uyên đột nhiên mở mắt ra, ngực nhanh chóng phập phồng hai nhịp, tầm mắt đảo qua đại điện tối đen, duỗi tay sờ sang bên cạnh, thân thể ấm áp làm thần kinh căng thẳng của hắn từ từ buông lỏng.
Hắn nhích người sang, kéo người bên cạnh vào ngực, bức thiết tìm kiếm hương vị của nàng, hơi thở của nàng, hết thảy của nàng.
Thời Sênh bị hôn tới mơ màng tỉnh lại, hàm hồ hỏi một tiếng, “Sao thế?”
Đáp lại cô là nụ hôn kịch liệt, động tác của hắn có hơi ngang ngược.
Thời Sênh hoàn toàn tỉnh ngủ, bị hắn lăn lộn trên giường tới tận hừng đông.
Xong việc, Kỳ Uyên ôm cô ngủ, có lẽ do mệt mỏi nên ngủ rất say.
Hắn lại quay về giấc mộng kia, nhưng lúc này đã không còn cảm giác như trước nữa, chỉ thấy trong lòng rất an ổn.
Trong mộng, nữ tử ngã xuống trước mặt hắn, đôi mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Hắn nhìn nữ tử bị kéo đi, đặt ở giữa đại điện với một tư thế kỳ quái, bên ngoài có mấy người mặt đồ đạo sĩ giang hồ, bọn họ vây quanh nữ tử, nhắc mãi chuyện gì đó.
Lúc sau, đám thái giám, cung nữ cũng đi, nam nhân kia cũng rời khỏi, hắn nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Lại sau nữa, toàn là lửa, lửa cháy vô cùng lớn.
Hắn cuộn người trong lồng sắt, xích sắt trên người càng lúc càng nóng lên, hắn nghe được làn da đang rạn nứt.
Hắn không nhớ rõ mình rời đi như thế nào, chỉ biết khi tỉnh lại thì đã ở ngoài cung, người cứu hắn tự xưng là ảnh vệ.
Mà trên người hắn toàn là băng vải, gần như không thể di chuyển được.
Đoạn thời gian đó, hắn chỉ có thể nằm ở trên giường, người chăm sóc cho hắn cũng không nhiều, mỗi ngày đều chỉ máy móc đổi thuốc, đưa cơm cho hắn rồi đi.
Cũng không hề nói cho hắn biết tình huống bên ngoài.
Đến khi thân thể khỏe lại, hắn mới được dạy tập võ, đọc sách, thậm chí là chuyện quốc gia đại sự.
Hắn ở đó tận 5 năm.
5 năm sau, có người tới đón hắn về cung.
Hắn rất quen thuộc trong cung.
Sau khi về cung, hắn phát hiện, những người này không gọi hắn là Lục Hoàng tử nữa mà làm Tam hoàng tử.
Chính là Tam hoàng tử từ nhỏ đã được gọi là thiên tài, được Hoàng đế yêu thích nhất, cố ý nuôi dạy để trở thành Trữ quân.
Có lẽ biết hắn sẽ không nhiều lời nên dù rơi vào tình huống đó, ảnh vệ cũng không hề nói trước điều gì cả.
Đến khi hắn được sắp xếp ở trong cung rồi, hắn mới biết một năm trước, Tam hoàng tử bị bệnh, được đưa đi điều trị, nhưng sau đó không qua khỏi được, vì thế hắn mới có cơ hội tiến cung làm thế thân cho Tam hoàng tử.
Nhưng mà hắn hiểu, hết thảy những cái này là do bọn họ sắp xếp, dung mạo của hắn đã bị hủy diệt trong tràng lửa lớn kia, mà dung mạo của Tam hoàng tử cũng vì sinh bệnh nên bị hủy.
Không có nhiều trùng hợp như thế, đều là có người sắp xếp cả.
“Vì sao phải làm như vậy?” Lần đầu tiên hắn chủ động dò hỏi người chăm sóc mình.
Người nọ sửng sốt, thong thả quỳ xuống, “Điện hạ, ngài mang trên người huyết hải thâm thù, nhiệm vụ của ngài là báo thù.”
“Tam hoàng tử đâu?”
“Đã chết.”
“Chết thế nào?”
“Ốm chết.” Ảnh vệ đáp như đã được huấn luyện từ trước.
Hắn không tin.
Sau đó, hắn như đã rơi vào một âm mưu cực kỳ lớn, người bên cạnh hắn dần nhiều lên, hắn cần phải làm theo bọn họ nói, bắt chước mọi tính cách và thói quen của Tam hoàng tử.
Một khi làm không