“Ba, mọi người tìm ai à?” Thời Sênh xách hộp cơm tiến vào văn phòng.
Ông Cốc thở dài, “Bên trên phái xuống một sĩ quan chỉ huy, đáng lẽ mấy hôm trước đã phải tới rồi nhưng tận hôm nay mới tới báo danh, sau đó liền chạy mất, không xảy ra chuyện thì không sao… Thôi thôi, nói mấy cái này con cũng không hiểu đâu, hôm nay có gì ăn thế?”
Những việc này đều là chuyện công việc, đây là con gái ông, ông cũng chỉ oán giận nói hai câu chứ không nói vào trọng điểm gì.
Thời Sênh không tiếp tục hỏi nữa mà trả lời câu hỏi của ông Cốc, “Thịt kho tàu, mẹ thật bất công, lúc nào cũng để lại thịt cho ba.”
“Có thịt ư?” Ông Cốc cười ha hả, nói tiếp, “Thảo nào từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, vẫn là mẹ con thương ba, không giống con, chỉ biết đem tới phiền phức.”
Thời Sênh: “…” Tội của nguyên chủ, cô không gánh cũng phải gánh.
Lúc này điều kiện sống khá gian khổ, dù là ông Cốc thì một tuần cũng chỉ được ăn thịt hai lần, còn lại hầu hết chỉ được ăn rau.
Ông Cốc còn chưa ăn cơm xong thì Hạ Vũ đã tới.
“Hạ Vũ, có chuyện gì thế?” Ông Cốc đẩy hộp cơm ra, ngồi nghiêm chỉnh, nháy mắt đã khôi phục uy phong của trưởng quan.
Hạ Vũ từ ngoài tiến vào, “Báo cáo, chúng ta đã liên hợp với cảnh sát nhân dân của trấn bắt được tên bắt cóc lúc trước, hắn đã khai.”
Ông Cốc gật đầu, “Việc này rõ ràng là tốt rồi, cậu cũng đừng hành xử theo cảm tính nữa.
Lần này không phạt nặng, nhưng lần sau sẽ không nhẹ nhàng như thế nữa đâu.
Nói nghiêm trọng, nó sẽ ảnh hưởng tới việc thăng cấp của cậu.”
“Phạm nhân còn khai một chuyện có liên quan tới tiểu thư Cốc Lam.” Ánh mắt Hạ Vũ liếc về phía Thời Sênh đang đứng bên cửa sổ.
Ông Cốc nhíu mày, “Nói.”
Hạ Vũ thu lại ánh mắt, nhìn thẳng, đáp, “Tiểu thư Cốc Lam nói là phạm nhân thả cô ấy, nhưng phạm nhân nói không hề thả tiểu thư Cốc Lam ra.
Tôi rất kỳ quái, tiểu thư Cốc Lam ra khỏi đó bằng cách nào?”
“Hở, tôi có nói là phạm nhân thả tôi ra sao?” Thời Sênh nhìn Hạ Vũ cười cợt.
Sắc mặt Hạ Vũ chính trực, lạnh lùng, “Thủ trưởng có thể làm chứng.”
Thời Sênh cười lạnh, “Lời tôi nói khi đó là… có lẽ.
Không cần tôi phải giải thích ý nghĩa của từ “có lẽ” này chứ? Lúc đó tôi đã hôn mê bất tỉnh, làm sao tôi biết được ai thả tôi đi?”
“Đúng là Tiểu Lam đã nói vậy.” Ông Cốc đồng tình với Thời Sênh.
Mấy hôm trước ông đã nói chuyện rất lâu với cô về chuyện này, lại còn cảm thấy cô đột nhiên rất lớn gan nữa.
Thời Sênh lấy lý do là, lúc đi học xa nhà, nhát gan liền bị bắt nạt.
Hơn nữa, cô rất ít khi về nhà, con gái thì luôn thay đổi chóng mặt, cô thay đổi không phải là chuyện rất bình thường sao?
Ông Cốc bị sửng sốt bởi mấy lý do của Thời Sênh, cuối cùng đành nửa tin nửa ngờ.
Hạ Vũ cạn lời, nhưng biểu tình của hắn rõ ràng là nghi ngờ Thời Sênh có cấu kết với phạm nhân.
Tưởng tượng thật quá đà.
Nếu cô tới sớm một chút thì nhất định sẽ cấu kết với phạm nhân, gϊếŧ chết nữ chính luôn.
“Không có gì thì ra ngoài đi.” Ông Cốc khoát tay, biểu tình trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Chuyện này liên quan tới con gái của ông, đương nhiên ông phải che chở cho con gái bảo bối rồi.
Hạ Vũ không cam lòng rời đi, Thời Sênh ở trong văn phòng lại tiếp tục bị ông Cốc hỏi han một hồi, cuối cùng cô đành bịa chuyện cho qua.
Cô nhanh chóng rời khỏi văn phòng, lúc xuống lầu thì thấy Hạ Vũ đang chờ ở bên ngoài.
Hạ Vũ vừa tiến lên liền hỏi, “Cốc Lam, có phải cô làm không?”
Chuyện này rất kỳ quặc, cùng bị bắt như nhau, sao cô có thể chạy được?
Thời Sênh lạnh mặt, “Hạ Vũ, Liên trưởng Hạ, nói chuyện thì phải có chứng cớ, anh có chứng cớ gì chứng minh tôi làm không?”
“Vậy cô giải thích cho rõ, tại sao cô bị trói lại được thả ra?” Điểm đáng ngờ này hắn vẫn không tài nào nghĩ ra được.
“Có phải anh thấy tôi không chết thì khó chịu lắm đúng không? Nếu không giờ anh gϊếŧ tôi đi?” Thời Sênh kiêu ngạo hếch cằm lên.
Hạ Vũ: “…”
Trước kia, lần nào cô ta nhìn thấy hắn mà không quấn lấy, nhưng hai lần gần đây…
Hạ Vũ lạnh mặt, “Tiểu thư Cốc Lam, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nhất định tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ phạm tội nào.”
“A, vậy cố lên nhé!”
Mẹ nhà chúng nó, lúc nào cũng có bọn não tàn muốn hại bản cô nương, phải làm “xao” đây?
…
Thời Sênh rời khỏi quân khu, lúc đi ngang qua sân nhà nữ chính thì thấy nữ chính đang nói chuyện với người phụ nữ lần trước.
Thấy cô đi tới, Từ Mi lập tức đón đầu, vẻ mặt quan tâm, “Tiểu thư Cốc