Hạ Vũ còn chưa kịp nghĩ ra ý tứ trong câu nói của Thời Sênh thì một nắm đấm đã tới ngay trước mặt.
Hắn là quân nhân, khi thân thể gặp phải nguy hiểm thì sẽ tự phát ra phản ứng.
Vốn nghĩ có thể dễ dàng hạ gục đối phương, nhưng mà lúc ra tay mới phát hiện đối phương không dễ nhằn như thế, thân thể nhỏ xinh kia dường như có chứa một lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
“Tiểu thư Cốc Lam, Hạ Vũ, hai người đừng đánh nữa.” Dường như Từ Mi sợ người khác chú ý sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Hạ Vũ nên cũng không dám kêu lớn, chỉ nôn nóng nhìn hai người họ, nhỏ giọng khuyên can.
Nhưng Hạ Vũ đang đánh với Thời Sênh rồi, sao có thể dễ dàng dừng tay như thế được.
Thời Sênh vung nắm đấm đánh lên bụng Hạ Vũ.
Hạ Vũ lui lại mấy bước.
Thời Sênh lại lập tức xông lên, túm lấy cánh tay hắn, đè hắn lên tường, chân đá lên cẳng chân của hắn, góc đá rất âm hiểm nên cẳng chân Hạ Vũ run lên, thân mình cũng hạ thấp vài phân.
Hạ Vũ không ngờ mình sẽ bị một cô gái trẻ như thế này chế phục, vì thế sắc mặt cực kỳ cáu kỉnh.
Giọng con gái rất dễ nghe vang lên từ sau lưng, “Lần sau lại cmn chưa phân xanh đỏ đen trắng mà dám tìm ông làm phiền thì sẽ không chỉ bị đánh đơn giản như thế này thôi đâu.”
Một cỗ gió lạnh không biết từ đâu cuốn tới, sau lưng Hạ Vũ đầm đìa mồ hôi lạnh.
Thời Sênh buông Hạ Vũ ra, vỗ vỗ tay, “Liên trưởng Hạ, anh còn phải rèn luyện nhiều, lần sau luận bàn, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu.”
Thời Sênh giấu mu bàn tay ra sau lưng, hơi nắm chặt lại, sau đó xoay người đi về nhà.
Từ Mi vọt qua bên người Thời Sênh, tới nâng Hạ Vũ dậy.
“Hạ Vũ, anh không sao chứ?”
Hạ Vũ nhìn theo bóng lưng của Thời Sênh không rời mắt.
Cô đang dần dần chìm vào bóng đêm, gió lạnh không biết từ đâu thổi tới làm người ta dựng tóc gáy.
Cô ta chỉ là một cô gái, sao lại có khí tràng lớn như thế?
Trên người Hạ Vũ khá đau, nhưng bị một đứa con gái trẻ đánh, lại còn bị đánh ngay trước mặt vợ, sao hắn dám kêu đau chứ, “Không sao.”
Từ Mi đỡ Hạ Vũ, mắt nhìn chằm chằm về phía bóng đêm, “Hạ Vũ, anh có cảm thấy tiểu thư Cốc Lam có điểm kỳ quái không?”
“Ừm.” Hạ Vũ như đang suy tư cái gì nên chỉ tùy tiện đáp một tiếng.
Ban đầu hắn thấy cô gái này quá được nuông chiều, bị người nhà làm cho hư hỏng, sau đó cô ta cứ quấn lấy hắn làm cho hắn càng lúc càng phiền chán, vì thế chẳng bao giờ chú ý tới cô ta cả.
Nhưng giờ gặp lại, cô gái được nuông chiều trước đây đã hoàn toàn không còn nữa.
Hạ Vũ cũng không nghi ngờ gì, dù sao hắn cũng không biết nhiều về cô gái này, hơn nữa cô ta mới từ trường học quay về không được bao lâu.
Thời gian ngắn như thế, muốn nhìn rõ một người là rất khó.
“Về nhà đi.” Hạ Vũ thu lại tầm mắt, nhẹ nhàng nói một câu, “Chuyện hôm nay đừng để lộ ra.”
“Cô ta ra tay đánh người như thế có phải hơi quá đáng không?” Từ Mi hơi không vừa lòng, “Sao anh phải nhường cô ta? Dù cô ta là con gái của Phó tư lệnh đi chăng nữa thì cũng không thể không nói lý như vậy.”
Từ Mi không có võ, tất nhiên không hiểu về chuyện này.
Cô ta nghĩ Hạ Vũ lợi hại như thế, sao Thời Sênh có thể thắng hắn chứ, là do Hạ Vũ nể mặt phó tư lệnh nên mới nương tay mà thôi.
Hạ Vũ không thể nói rõ là vừa rồi bị đánh cho không thể hoàn thủ, chỉ cau mày nói, “Đừng nói lại chuyện này nữa.”
Từ Mi không vui cho lắm, cô ta ngồi xổm xuống nhặt những quả táo kia bỏ lại vào túi.
…
Đêm nay, ông Cốc không về nhà.
Nửa đêm, Thời Sênh nghe thấy có tiếng xe khởi động trong quân khu, hình như đã có chuyện xảy ra.
Cô bật dậy, mở cửa sổ ra nhưng chỉ nhìn thấy một bức tường lạnh như băng.
[Ký chủ, Diệp Sâm gặp nguy hiểm, cô có đi cứu anh ta không?] Âm thanh Hệ thống đột nhiên nhảy ra.
“Nguy hiểm thế nào? Có chết người không?” Vẻ mặt Thời Sênh bình tĩnh, như thể nếu không chết thì cô sẽ mặc kệ hắn vậy.
[Không quá nguy hiểm, nhưng bị thương, còn gặp phải nữ chính.]
Thời Sênh: “…” Mi nói đùa hay thật đấy?
Nữ chính ở trong khu nhà của quân nhân, sao có thể gặp cô ta được? Nữ chính đại nhân