Gió nhẹ mang theo mùi máu tươi từ xa thổi tới.
Mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía chân trời, ánh nắng ban mai thong thả le lói qua đường chân trời, chiếu sáng khắp mặt đất.
Không biết qua bao lâu, người trên mặt đất cũng động đậy.
Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống làm hắn không mở được mắt ra.
Một hồi lâu hắn mới thích ứng được, mắt hơi hé ra, ngọn cỏ dính máu trước mặt hắn đang khẽ đong đưa theo gió, phất qua chóp mũi hắn.
Thân thể của Mục Vũ rất đau, đau khắp mình mẩy.
Như có vô số lưỡi dao nhỏ chém qua người, muốn chia năm xẻ bảy thân thể hắn ra.
Hắn chống tay lên mặt đất, từ từ ngồi dậy.
“Thế mà còn chưa chết.” Bên tai vang lên giọng nói đầy tiếc nuối.
Hắn ngẩng đầu nhìn, đôi con ngươi xanh thẳm đối diện với ánh mắt của thiếu nữ.
Bộ đồng phục làm nổi lên đường cong như vẽ của cô, váy đồng phục hơi ngắn, đôi chân dài thon thả, trắng nõn hiện ra.
Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc đỏ rực bắt mắt rũ xuống trước ngực, vừa lúc ngăn trở phong cảnh mà áo đồng phục không che đậy được.
Đôi con ngươi như bị máu nhuộm đỏ bình thản nhìn hắn.
Mất đi linh khí ngày thường, lại có thêm mấy phần lạnh nhạt, thế gian vạn vật đều không thể lọt được vào mắt của cô.
Vị Tức…
Cô ấy không phải Vị Tức.
Mặc dù vẫn là khuôn mặt như trong trí nhớ của hắn.
Thời Sênh nhìn búp bê sứ từ từ bò dậy, đôi con ngươi màu xanh không có cảm xúc gì, yết hầu hắn hơi động, giọng nói trong trẻo thoát ra từ cánh môi, “Cô là ai?”
Giọng nói rất êm tai, không hiểu tại sao hắn lại không bao giờ nói chuyện.
Thời Sênh nhếch miệng, giọng nói tản ra theo gió.
“Khế ước giả của anh.”
Búp bê sứ hình như xem xét khế ước một chút, gương mặt tái nhợt của hắn nhăn lại, khế ước không có vấn đề gì.
Cô ấy vẫn là Vị Tức.
Nhưng tại sao lại cho hắn cảm giác hoàn toàn khác như thế?
“Khụ khụ…” Búp bê sứ ho khan, máu tươi lại tràn ra từ miệng hắn một cách không thể khống chế được.
Hắn ho rất dữ dội, dường như lục phủ ngũ tạng đều sắp bị phun ra.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn, cảm thụ được từng đợt đau đớn không thuộc về cơ thể mình truyền tới.
Một lúc sâu, cô mới mắng một câu: “Mẹ!”
Cô chờ hắn nằm cả đêm, kết quả chưa chết thì đã tỉnh lại, giờ còn tra tấn cô.
Vốn là nam chính nên cũng có cmn hào quang của nam chính.
Quá hố!
Búp bê sứ ho một trận thật lâu mới dừng lại, có lẽ đã dùng hết sức lực rồi nên hắn lại đổ xuống, nghiêng đầu nhìn Thời Sênh, con ngươi không có bất kỳ chuyển động nào, lặng yên không một tiếng động.
Nếu không phải hắn vẫn còn đang hô hấp, Thời Sênh còn nghĩ chắc hắn “treo” rồi.
Thời Sênh ngồi một hồi rồi đứng lên đi về phía búp bê sứ.
Cô đi lung la lung lay, dường như một trận gió thổi qua là cũng có thể ngã xuống.
Vất vả lắm mới đi được tới bên người búp bê sứ.
Cô rũ mắt nhìn hắn, “Hay là anh tự sát đi?”
Mắt búp bê sứ hơi chuyển động, giọng nhẹ tới mức gần như không nghe được, “Cô không phải Vị Tức.”
“Tôi không phải.” Thời Sênh không phủ nhận, “Nhưng thân thể này là Vị Tức, thế nên anh có muốn tự sát không?”
Búp bê sứ cũng không có gì ngoài ý muốn, sau đó hắn ngậm miệng không nói, cũng không có ý định tự sát.
Thời Sênh: “…”
Chỉ nói chuyện với Vị Tức sao?
Hình như trong nhiều người như thế, đúng là chỉ có Vị Tức từng nghe thấy hắn nói chuyện.
Thời Sênh phiền muộn nhìn trời, làm sao để hắn chủ động tự sát đây?
Rõ ràng đã tuyệt vọng tới mức không thể tuyệt vọng hơn, sao lại không tự sát chứ?
Thời Sênh đứng đó một lúc lâu.
Búp bê sứ cứ nhìn cô không chớp mắt, dường như hắn chẳng cảm thấy đau đớn gì.
Cô là người bị khế ước, chỉ đau bằng một phần ba nỗi đau trên người chủ nhân, thế mà cô còn thấy rất đau, không biết búp bê sứ này thừa nhận sự đau đớn ấy bằng cách nào.
Đau quá đi!
Lật bàn, tại sao bản cô nương phải chịu tra tấn với hắn chứ?
Thời Sênh tức giận chửi mắng nửa ngày, lúc này mới túm búp bê sứ ném lên thiết kiếm.
Từ đầu tới cuối, búp bê sứ đều im lặng không nói, phát huy hình thức tích chữ như vàng của nam chính cực kỳ nhuần nhuyễn.
Nếu không phải có khế ước thì ông đã sớm băm mi thành trăm khối rồi.
Búp bê sứ ở trong một ngõ nhỏ bên ngoài ngoại thành xa xôi, nơi này có tên là Phố Thiên Đường.
Không phải vì nơi này hạnh phúc như thiên đường mà là vì