Thời Sênh nhìn gió lốc lướt qua người mình, rốt cuộc tại sao tên có vấn đề về trí tuệ Mộ Bạch kia lại cho rằng thứ này có thể vây khốn cô chứ?
“Bám chặt vào em.” Thời Sênh duỗi tay giữ Mục Vũ, dặn dò một câu.
Mục Vũ không nói gì, bàn tay hơi dùng sức như đáp lại cô.
Thời Sênh nhìn quỹ đạo của gió lốc, tính toán thời gian, lúc hai cơn lốc lướt qua, cô đột nhiên chạy thẳng về phía trước.
Thiết kiếm mở đường, bổ dọc gió lốc đang xông tới, lúc xuyên qua, thân thể nhưng bị thứ gì đó đè ép, vô cùng khó chịu.
Mục Vũ chỉ cảm thấy hơi không khỏe một chút là đồng hồ trên tay hắn nóng lên, sau đó tất cả cảm giác không thoải mái kia đều biến mất.
Thời Sênh dắt hắn chạy qua năm cơn gió lốc như thế, đến khi dừng lại thì đã dừng ở bên ngoài sân thi đấu.
Đám người Mục Huy đứng ngay trước mặt, sắc mặt ai nấy đều khó coi nhìn họ.
“Em phải đi giải quyết một tên, anh tự chơi nhé, cẩn thận tí.” Thời Sênh buông Mục Vũ ra.
Mục Vũ quét mắt nhìn Mục Huy, “Ừ.”
Thời Sênh chạy về một phía, Mục Vũ chắn ở giữa đường, những tên muốn đuổi theo đều bị ép phải dừng lại.
“Mục Vũ, sao mày lại trợ Trụ vi ngược*?”
* Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo, cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Trong đồng tử xanh thẳm của Mục Vũ hiện lên một tia tối tăm, hắn trực tiếp ra tay mà không nói lời nào.
Ánh sáng thoáng hiện, vô số bộ xương điên cuồng hình thành.
…
Thời Sênh vòng qua chỗ ngoặt sau sân thi đấu, chạy về một nơi hẻo lánh ở phía sau.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Đến khi cô chạy qua một khúc ngoặt nữa thì cảnh tượng phía trước làm cô sửng sốt.
Đó là một tinh trận năm cánh dùng huyết vẽ ra, ở giữa tinh trận, Tuyết Đại nằm đó với sắc mặt tái nhợt, máu tươi từ trên cổ tay cô ta đang chảy ra.
Mà ở bên cạnh Tuyết Đại, Hội trưởng lạnh lùng đứng nhìn, trên tay vẫn còn cầm một con dao nhỏ dính đầy máu.
“Vị Tức tiểu thư, cô đã tới rồi.” Hội trưởng quay đầu nhìn sang, khóe miệng thong thả nhếch lên, bụi cây ở phía sau bị gió làm cho lắc lư, thời gian như ngừng lại.
“Mộ Bạch đâu?”
Hội trưởng móc ra một chiếc khăn tay, lau sạch máu trên con dao, “Vị Tức tiểu thư, Mộ tiên sinh nói, chuyện nhỏ này còn chưa đủ ngài ấy phải lên sân khấu.”
“Chém gió.” Thời Sênh đảo mắt nhìn qua Tuyết Đại, “Hắn không dám gặp tôi thì đúng hơn nên mới bảo anh thò đầu ra làm vật hy sinh.”
Hội trưởng như không nghe thấy những lời đó, “Vị Tức tiểu thư, cô có biết con người trước khi chết sẽ cảm thấy tuyệt vọng nhất lúc nào không?”
Thời Sênh lạnh nhạt đáp: “Không có tuyệt vọng nhất, chỉ có càng tuyệt vọng hơn.”
Câu trả lời của Thời Sênh không giống như trong dự đoán của Hội trưởng nên hắn hơi dừng một chút rồi mới mỉm cười nói tiếp: “Vị Tức tiểu thư hình như đang rất tâm đắc.”
“Vị Tức…” Tuyết Đại quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt tái nhợt, “Nguy hiểm… Chạy mau…”
Hội trưởng cúi đầu nhìn cô ta một cái, con dao nhỏ trong tay đột nhiên đâm thẳng xuống ngực Tuyết Đại.
Con dao sắc như thế mà đâm trúng thì kiểu gì cũng chết.
Giây phút đó, Tuyết Đại như ngừng thở.
Cô ta không ngờ mình không chết trong sự tính toán của mẹ kế và người chị kia mà lại chết một cách không rõ ràng như thế này.
Đúng thế, không thể nào hiểu được.
Phập…
Con dao nhỏ bị gió gạt đi nên hạ trật vị trí, đâm xuống cánh tay Tuyết Đại, vạch ra một đường máu trên tay cô ta.
Máu tươi từ vết thương chảy ra thấm vào bùn đất dưới thân.
Trong nháy mắt, ánh sáng mạnh bao phủ ánh mắt cô ta.
Cô ta chẳng nhìn rõ cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét.
Âm thanh như thế vang lên rất lâu.
Đến khi ánh sáng dịu lại, Tuyết Đại cảm thấy lực lượng trói buộc mình đã biết mất, hai mắt cô ta cay xè, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Cảnh tượng bốn phía như đã trải qua bão Đài Loan cấp 12 vậy, nhánh cây bị gãy tơi tả, nhà cửa đổ sập xuống, mặt đất nứt nẻ.
Tuyết Đại chống người ngồi dậy, trận pháp dưới thân cô ta đã bị phá hỏng, mà ở cách đó không xa, Hội trường đổ gục xuống, không rõ sống chết.
“Vị Tức…” Tuyết