Mộ Bạch nổ tung làm cho trường học cũng tan nát.
Thời Sênh không biết hắn làm thế nào, nhưng vụ nổ kia quả thực có uy lực rất mạnh.
Chẳng những trường học bị phá nát mà ở mấy nơi khác trong thành phố cũng xảy ra nổ mạnh.
Cái này cũng chưa tính là gì.
Đáng xấu hổ nhất là Mộ Bạch còn để lại đại danh của cô ở hiện trường.
Mộ Bạch quả thực đã phát huy mấy chữ “gϊếŧ không chết ngươi thì ghê tởm chết ngươi” đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Vụ nổ vừa xảy ra chưa tới năm phút đồng hồ thì đã bị tung hết lên mạng.
Hiện tại, người trong thành phố đều biết đây là chuyện do cô làm.
Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, điểm tới giao diện thanh loading trước đây.
Tiến độ đã đạt 88%
Còn 12% nữa thôi.
Thời Sênh thu lại máy tính bảng, cúi đầu nhìn Tuyết Đại, “Cô không sao chứ?”
Thân thể Tuyết Đại mềm nhũn, nghe được giọng của Thời Sênh mới hoàn hồn, quay người ôm chặt lấy cổ cô: “Tôi tưởng cô đã chết rồi.”
Thời Sênh giơ tay vỗ vỗ đầu cô ta.
Tuyết Đại khóc tới rối tinh rối mù, lần này cô ta bị dọa thật sự.
Một hồi lâu cô ta mới bình tĩnh lại.
“Có thể đi được không?” Thời Sênh hỏi.
Tuyết Đại vẫn đang treo trên người cô, lắc đầu: “Không có sức lực.”
Thời Sênh thở dài, bế cô ta lên, “Tôi sẽ đưa cô tới nơi an toàn.”
Tuyết Đại ngửa đầu nhìn cô, “Thế còn cô?”
“Đi theo tôi không an toàn, tôi phải đi tìm Mục Vũ.”
“… Vậy cô cẩn thận một chút.”
Thời Sênh nhìn cô ta rồi tìm một nơi an toàn, gọi điện thoại cho bệnh viện rồi mới quay đi tìm Mục Vũ.
Tràng nổ mạnh xảy ra quá nhanh nên người của Mục gia cũng bị ảnh hưởng, chỉ có Mục Vũ là không xảy ra chuyện gì.
Lúc sức nổ mạnh quét tới, bọn họ nhìn thấy trên người Mục Vũ tản ra ánh sáng màu trắng cực kỳ rõ ràng.
Thiếu niên tinh xảo tuyệt luân, tóc bạc tung bay, ánh lửa nhảy lên trong đôi mắt xanh thẳm của hắn.
Hắn giống như tinh linh không nhiễm bụi trần, đẹp tới chấn động, đẹp một cách không chân thực.
Thời Sênh tìm thấy Mục Vũ thì kiểm tra trên dưới một lần.
“Anh không sao.” Mục Vũ tùy ý để cô săm soi trên người mình, tầm mắt hắn vẫn đang dừng trên chiếc đồng hồ.
“Bọn họ làm sao đây?” Thời Sênh hất cằm về phía đám người Mục Huy.
Mục Vũ nhìn theo, giọng cao lên, “Từ nay về sau, tôi không có liên quan gì tới các người.”
Mục Huy: “…”
Mục Vũ xoay người, “Chúng ta đi thôi.”
Thời Sênh nhấp môi, có hơi không muốn, cô muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn hơn.
Nhưng trong mắt Mục Vũ lộ ra một tia yếu đuối và cầu khẩn, “Vị Tức…”
“Nếu bọn họ còn dám đánh chủ ý lên anh thì em sẽ tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.”
Mục Vũ im lặng mấy giây, “Lúc đó, anh sẽ tự mình ra tay.”
…
Trường học đã bị nổ cho tan nát nên cuộc thi đấu cũng không thể tiếp tục được nữa.
Thời Sênh không dám đưa Mục Vũ về phố Thiên Đường nên bảo Giảo Đồng tìm một nơi hẻo lánh khác rồi cô tự mình quay về lấy đồ cho Mục Vũ.
Mục Vũ cũng chẳng có bao nhiêu đồ, Thời Sênh mang những thứ hắn hay dùng đi.
Cô nhìn quanh trong phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở cái gối.
Cô bước qua, khom lưng lấy miếng Ngọc Quyết Nhiên ra.
Nghĩ nghĩ rồi nhét nó vào trong túi.
Xác định đã dọn xong hết đồ rồi cô mới xuống lầu.
Cầu thang cũ kỹ, vôi trên các bức tường đã tróc ra để lộ từng mảng xi măng, trên đó còn bị vẽ những nét nguệch ngoạc, lung tung.
Thời Sênh đi vài bước liền dừng lại.
Ở cuối cầu thang có một người đang dựa vào, là phụ nữ.
Người phụ nữ bước lên vài bước để lộ ra gương mặt của mình, “Vị Tức, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Trong quán café, Thời Sênh ngồi đối mặt với dì Tâm.
Lúc này, dì Tâm mang theo khí thế mạnh mẽ và sắc bén, không hề giống với một vị trưởng bối hiền hòa, dễ gần như trước.
Dì Tâm đưa một văn bản ra trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh đảo mắt nhìn qua, có mấy chữ đập vào mắt.
Phép tắc của Ác ma
Pháp tắc của Liên minh Tịnh ma
Cấm Ma Lục
Vị Tức
Dì Tâm mở miệng, giọng không nhanh không chậm, “Vị Tức, ác ma cấp SS, bị phong ấn trong Cấm Ma Lục 600 năm, hai năm trước phá phong ấn ra ngoài, ký kết khế ước với nhân loại, cấp bậc nguy hiểm màu đỏ.”
Thời Sênh tùy ý lập chồng tư liệu, “Hai năm trước các vị đã biết Mục Vũ khế ước với ác ma, tại sao giờ mới tới tìm tôi?”
“Cô là ác ma Vương giả.” Dì