Hệ thống nhìn Thời Sênh đang ngồi trong một góc, ngay cả thở mạnh nó cũng không dám.
Từ khi trở về, cô vẫn luôn ở trong trạng thái này.
Dường như ai dám tiến lên nói gì, cô cũng có thể lập tức ra tay bóp chết đối phương vậy.
Thời Sênh vùi mặt vào giữa hai chân, cả người như thể có mấy phần bất lực.
Hệ thống thấy hơi thấp thỏm, Ký chủ sao lại trở nên khác thường thế này.
Nó có nên nói chuyện không? Hay là không nói đây?
Đúng lúc Hệ thống còn đang băn khoăn có nên nói chuyện hay không, Thời Sênh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, trượt tay trên màn hình Ipad.
Cô không che đi, Hệ thống nhìn được nội dung hiển thị trên đó.
Vẫn là thanh tiến độ đó, nhưng Thời Sênh đã chạy đến một trăm phần trăm.
Giao diện còn đang chuyển động, Thời Sênh chống cằm chờ đợi, tiêu cự trong ánh mắt không biết đã rơi xuống nơi nào.
“Tinh!”
“Phân tích thành công, có tiến hành khóa không?”
Một giọng nói bé gái mềm mại phát ra từ Ipad.
Hệ thống giật mình kinh hãi.
Nó chưa thấy chiếc Ipad đó của cô phát ra âm thanh bao giờ, nhưng âm thanh này rõ ràng là… thông minh thì phải?
Rốt cuộc là Ký chủ nhà mềnh còn có bao nhiêu đồ chứ!
“Khóa lại.”
“Khóa thành công, có tiến hành thoát không?”
Thời Sênh trầm mặc một lát, “Không.”
Thời Sênh miết lấy chiếc Ipad, một lát sau mới trượt lên đó, động tác vô cùng tùy tiện, dường như chỉ đang bấm loạn xạ linh tinh.
Sau một hồi bấm linh tinh, Thời Sênh thu lại chiếc Ipad, nhìn về phía màn hình ở xa xa.
[…] Nhị Cẩu Tử đang run lẩy bẩy.
Nó nên quét dữ liệu ra thì hơn.
Nhanh chóng quét vị sao chổi này đi thôi.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: – 395000
Giá trị sinh mạng: 70
Tích lũy: 95200
Cấp nhiệm vụ: A
Cho điểm nhiệm vụ: 86
Nhiệm vụ ẩn giấu: Chưa hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Không
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: 100 tích điểm.
Đạo cụ: “Vương miện Nữ Vương”, “Trái Tim Quỷ Vương”, “Ám Dạ”, “Máu Kỳ Lân”, “Lông Đuôi Phượng Hoàng”.
Uầy, sao lần này chỉ trừ có tí xíu điểm nhân phẩm thế?
Cuối cùng chẳng phải là cô đã đánh sập vị diện luôn đấy thôi? Nhị Cẩu Tử lần này xem ra trúng độc không hề nhẹ nha!
[…] Cô mới trúng độc không nhẹ, cô mới có bệnh ấy!
[Có vào vị diện tiếp theo không…]
[Bắt đầu dịch chuyển…]
***
Tất cả mọi người đều biết Lạc Thù đã bao thầu toàn bộ đài phát thanh của trường.
*
“Cháy rồi, mau dập lửa…”
“Gọi 119… Alo, ở đây bị cháy, các anh mau đến đi… vị trí là ở…”
Giọng nói đó ở rất xa, giống như truyền qua mấy tầng kính len vào, mơ hồ không rõ.
“Khụ khụ…” Thời Sênh ho sặc sụa, lửa đã cháy lan lên đến giường cô, tiến lên chút nữa thôi đã cháy đến người cô.
Thời Sênh vội vàng xoay người, di chuyển sang phía bên kia giường.
Vị trí này ngay sát cửa sổ, toàn bộ cảnh tượng phía dưới lọt vào mắt cô.
Có không ít người đang vây xung quanh.
Bây giờ đang là nửa đêm, mọi người đều mặc đồ ngủ, cũng có người ăn mặc chỉnh tề, dường như vừa đi về từ bữa tiệc nào đó.
Nhưng ngoài mấy người kêu gào báo cảnh sát ra thì không một ai dám tiến lên phía trước.
“Khụ khụ…” Thời Sênh bịt miệng ho khụ khụ hai tiếng, trong phòng khói đã bao phủ dày đặc, không nhìn rõ được thứ gì.
Thời Sênh vội mở cửa, trèo lên bậc cửa sổ.
“A! Trên đó có người…”
Đám đông vây quanh phía dưới lập tức nháo nhào, chỉ về phía Thời Sênh gào thét.
Nhìn qua cửa sổ có thể thấy lửa đã sắp cháy đến.
“Mau nhảy xuống đi!”
“Nhảy đi!”
Những người đứng xung quanh thúc giục Thời Sênh.
Thời Sênh chỉ cảm thấy đám người đó cứ kêu gào phiền chết đi được, chỉ hận không thể lắp cho mình một cái máy chống nhiễu sóng.
Thời Sênh đang ở tầng ba, đây là một căn biệt thự, phía dưới là đệm cỏ xanh dày, bên cạnh có mấy điểm có thể đáp xuống tạm thời,Thời Sênh tính toán một lát, rồi buông tay nhảy xuống điểm tiếp chân đầu tiên.
Cô bám một tay vào cửa sổ, chỉ có một chân có điểm tựa vào, cả người giống như đang treo một nửa lơ lửng trong không trung.
Cơ thể này tương đối dẻo dai, Thời Sênh nhanh chóng chạm chân xuống điểm tựa thứ hai.
Đúng lúc này, sau lưng cô có tiếng xé gió lao tới, tập kích bằng ám khí, cả người Thời Sênh căng cứng.
Kiếm của bà đâu!
F*!
Kiếm còn đang thăng cấp!
Thời Sênh đành phải bỏ qua tiếp điểm thứ ba, nhảy thẳng xuống lan can tầng hai.
“Á!”
Những người bên dưới không biết tại sao Thời Sênh lại đột nhiên nhảy xuống, vội vã che mắt lại, sợ rằng cô rơi xuống đất đầu nở hoa luôn.
Thời Sênh lấy ra một lá bùa,