Lạc gia chỉ là một phần trong kế hoạch báo thù của cô ta, còn đội quân của nữ chính lại ở nước ngoài, thế lực trong nước tuy không hề kém cỏi, nhưng cô ta không muốn nhanh chóng thu hút sự chú ý của kẻ thù như vậy.
Để tránh bị đám người đó phát hiện, nữ chính lựa chọn ra tay với nguyên chủ trước tiên.
Nói tóm lại, nguyên chủ chưa từng trêu chọc gì đến nữ chính, vì nữ chính muốn báo thù nên không ngừng tìm nguyên chủ gây rắc rối.
Nguyên chủ không thể không phản kích, kết quả bỗng nhiên trí thông minh offline, tạo ra một con đường cho nữ chính hủy hoại toàn bộ Lạc gia.
Thời điểm cô đến lúc này, chính là khi Lạc gia đã gần tan nát, cha mẹ nguyên chủ đều đã chết, chỉ còn lại một mình nguyên chủ cô độc.
Nguyên nhân Lạc gia bị cháy rất đơn giản, nguyên chủ hẹn nữ chính gặp mặt ở biệt thự, muốn gϊếŧ nữ chính.
Đương nhiên là không gϊếŧ được nữ chính, mà còn hại chính mình.
Di nguyện của Lạc Thù rất đơn giản, báo thù.
Bây giờ nguyên chủ không còn gì nữa rồi!
Khi cô đến đã bị tập kích, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
Nữ chính muốn gϊếŧ chết toàn bộ Lạc gia để báo thù, sao có thể để cô chạy thoát.
Thời Sênh bất lực nhìn lên trời, còn gì tuyệt vọng hơn thế này nữa không?
Thời Sênh nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà, vẻ mặt chán nản, mỗi ngày một buồn hơn.
Thời Sênh đang tính toán xem phải làm thế nào mới có thể xử gọn nữ chính nhanh nhất, thì bên cạnh bỗng nhiên có tiếng gọi: “Bệnh nhân giường số 23 đâu?”
Thời Sênh vén rèm nhìn ra ngoài.
Bệnh nhân nằm trên giường số 23 là một ông già, tối qua còn ngủ ngáy khò khò suốt đêm, nhưng lúc này lại không thấy đâu nữa.
Y tá đang cho người tìm kiếm khắp nơi.
Một y tá đi đến hỏi Thời Sênh, “Cô có nhìn thấy bệnh nhân ở giường kế bên không?”
Thời Sênh lắc đầu.
Y tá cũng không hỏi nhiều, vội vã quay người đi ra ngoài.
Chưa đầy một tiếng sau họ đã tìm được ông già kia, cả người đầy mùi rượu.
Y tá đang ở bên cạnh giáo huấn ông ta.
“Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi mà, có đến nỗi đó không?” Ông già ngồi quay lưng lại cô y tá, vẻ mặt không hài lòng, miệng lầm rầm phản bác.
Đến khi y tá rời đi, dường như ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, nằm lên giường, rồi lập tức phát ra tiếng ngáy.
Thời Sênh: “…”
Cô nên xuất viện thì hơn.
Thanh toán viện phí xong, tiền trong thẻ của Thời Sênh chẳng còn lại bao nhiêu.
Cô đứng ở cổng lớn bệnh viện thở dài, cướp tiền à!
Bây giờ nguyên chủ không có gì hết, ngay cả căn biệt thự bị cháy đó cũng đã là của người khác rồi.
Thời Sênh đi đến siêu thị ở đối diện mua mấy chai nước, nhân tiện rút ít tiền mặt, đúng lúc đi ra cô lại gặp nữ chính đi từ bệnh viện ra.
Nữ chính tên Phương Tiểu Huân, tóc ngắn gọn gàng, đeo kính đen, trang phục cũng cực kỳ trung tính, cảm giác đầu tiên mang đến cho người đối diện là một thiếu niên ưa nhìn, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra là một cô gái.
Một cô gái phóng khoáng tiêu sái.
Thời Sênh uống một ngụm nước, nhét mấy tờ tiền vào trong túi, toan phất tay một cái… à quên, mùa hè không có tay áo.
Thời Sênh đành phải từ bỏ hành vi phất tay áo làm màu – theo đuôi nữ chính.
Từ lúc đi từ bệnh viện ra nữ chính liên tục gọi điện thoại.
Đứng bên đường, Thời Sênh lại không có thuận phong nhĩ đương nhiên không thể nghe được cô ta đang nói gì.
Chờ đến nơi ít người, Thời Sênh mới mơ hồ nghe được vài câu.
“… gần đây có cảnh sát, tạm thời hoãn lại… đợi mấy ngày sau rồi tính tiếp… không đáng để lo lắng…”
Nữ chính đại nhân đang nói cô không đáng để lo lắng à?
Chẹp chẹp…
Nếu đổi lại là nguyên chủ thì đúng là không có gì đáng lo thật, đáng tiếc nha!
Thời Sênh thấy nữ chính rẽ vào một cái ngõ nhỏ, cô lập tức đi theo.
Dường như nữ chính phát hiện ra điều gì, vừa quay đầu nhìn đã thấy trước mặt tối đen, tiếp đến cô ta liền bị đạp cho một cước, cả người đổ rạp lên bức tường trong ngõ.
“Ai đó…” Phương Tiểu Huân còn chưa nói xong, đã bị đá tiếp một cái vào bụng, chân tay cô ta bị bao tải trùm lấy, cả người mất thăng bằng đổ rạp xuống.
Tiếp đó lại bị đấm đá liên tục, vị trí đấm đá cũng vô cùng chuẩn xác, khiến cô ta ngay cả cơ hội lấy dao rạch bao tải cũng không có.
Nguyên chủ có bối cảnh xã hội đen, đương