“Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp.”
Thời Sênh ngẩng đầu lên từ một đống giấy tờ hỗn loạn, mơ màng vò đầu, sao loa phát thanh trường lại thay đổi rồi nhỉ?
“Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp.” Loa phát thanh lại lặp lại một lần nữa.
Thực sự không phải là cô nghe lầm.
Nhưng…
Nguyên chủ là một người cô độc, sao lại có ai đến tìm cô ta chứ?
Kệ đi, dù sao cũng không quen, không đi.
Thời Sênh tiếp tục vùi đầu vào kiếm tiền.
Loa phát thanh gọi hai lần rồi dừng lại, ai ngờ đến ngày hôm sau loa phát thanh lại bắt đầu gọi người.
Đám học sinh xem trò trong trường bắt đầu lượn lờ một vòng, rất nhanh sau đó đã có bài post trên diễn đàn trường.
Kế theo bài post nói cô có bệnh, lại xuất hiện bài post cô không nhận người thân, máu lạnh vô tình.
Trong bài post có một tấm ảnh, là một người phụ nữ, khoảng 40 tuổi, trông rất tiều tụy, giống như người phụ nữ làm việc lao động chân tay ở vùng núi, ăn mặc lôi tha lôi thôi.
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào bức ảnh 360 độ không góc chết đó quan sát rất lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.
Người này là cô của nguyên chủ.
Khi Lạc gia xảy ra chuyện, đừng nói đến xuất đầu lộ diện, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, e là sợ bị liên lụy.
Nhưng người cô này cũng rất khá, tuy không phải là gia đình hào môn, nhưng mấy năm gần đây nhà chồng đi ra nước ngoài phát triển, bà ta không phải lo ăn lo mặc, sao lại trở thành bộ dạng này chứ?
Lẽ nào muốn lừa cô sao?
Không đúng, bây giờ cô không còn gì cả, bà ta ra vẻ như vậy đến lừa cô làm cái gì chứ?
Chẳng lẽ muốn bán bản cô nương lên núi sao?
Sợ lắm.
Không gặp! Không gặp! Không gặp!
Thời Sênh tiếp tục giả chết, bài post cô không nhận người thân trên diễn đàn trường càng lúc càng hot, ngay cả trận đấu bóng rổ và trận đại chiến “tê bức” của Phương Tiểu Huân và Giang Trần Cảnh hôm đó cũng bị áp xuống.
Phương Tiểu Huân trượt lên màn hình, nhìn những dòng thảo luận sôi nổi trên đó, sắc mặt liên tục thay đổi.
“Ong ong ong…”
Phương Tiểu Huân nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại, cầm điện thoại đi đến một nơi vắng người mới nhấn nút nghe, “Alo?”
“Lão đại, người phụ nữ tên Lạc Nghiên đó quả thực có vấn đề.”
Phương Tiểu Huân nhíu mày, “Vấn đề gì?”
“Chúng tôi đã điều tra được chồng bà ta ở nước ngoài làm ăn rất khá.
Bà ta giả dạng như vậy trở về không biết là muốn làm gì.”
Phương Tiểu Huân trầm mặc giây lát, “Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng bà ta…”
Người phụ nữ đó không chịu rời khỏi trường học.
Người của phòng chủ nhiệm giáo dục ngày ngày ở dưới ký túc xá ôm cây đợi thỏ, cũng không tóm được cô.
Cô ta không ra, thì bà ta phải ra tay thế nào?
Gϊếŧ người ở trường học quá nguy hiểm, không dễ thu dọn.
***
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ta có một kho báu gia truyền.]
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, đầu Thời Sênh đập cốc một cái, chạm trúng ipad, màn hình ipad đang đen sì bỗng nhiên sáng lên.
Thời Sênh xoa trán.
Đột nhiên lên tiếng dọa chết người, có bệnh à?
Đợi một lát.
Nguyên chủ lấy đâu gia kho báu gia truyền chứ? Nguyên chủ tay trắng đó có biết không? Trên người ngoài quần áo và một chiếc điện thoại ra, ngay cả một mảnh giấy cũng không có.
[Mười nghìn tích điểm.] Rút kinh nghiệm từ sự cố lần trước, Hệ thống không dám nhiều lời, tránh chọc giận đến cô.
Thời Sênh cẩn thận xem lại một lượt cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, xác định nguyên chủ thực sự không có kho báu gia truyền gì cả.
Cho nên cái kho báu gia truyền này là cái chết tiệt gì?
Ở đâu chui ra thế này?
[Tìm kho báu gia truyền.]
Thời Sênh: “…”
Cút!
Ông còn đang bận kiếm tiền, ai có hứng đi tìm kho báu gia truyền chết tiệt gì đấy chứ.
[…] Cô tùy hứng, tùy cô quyết định.
Nó biết mình có nói gì cũng không thay đổi được quyết định của Ký chủ, trừ phi Ký chủ tự mình nghĩ thông, cho nên Hệ thống sảng khoái nhận thua, nhưng không offline.
Thời Sênh gõ gõ bàn phím, vô vị đẩy ra, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Tô Đồ.
Một Lũ Thiểu Năng: Anh đang làm gì vậy?
Chuyển khoản 500 tệ.
Đáp lại Thời Sênh là một tấm ảnh, hướng mặt ra biển, mùa xuân hoa nở… Cái mông ấy, hoa có nhìn thấy đâu, chỉ nhìn thấy một đám chân dài.
Một Lũ Thiểu Năng: Tốt nhất anh nhặt một ít cho tôi đi!!!
Chuyển khoản 1000 tệ.
Tô Đồ: Không có hứng.
Thời Sênh băn khoăn nhìn ba chữ đó hồi lâu, có lẽ ba chữ này có thể hiểu là anh ta không có hứng thú với đám chân dài kia chăng.
Một Lũ Thiểu Năng: Vậy anh giai nhỏ có hứng với kiểu con gái như thế nào?
Chuyển khoản