Lạc Nghiên bị bịt mắt lại đưa đến một căn phòng kỳ quái.
Bà ta bị trói trên một cái ghế.
Trong lòng Lạc Nghiên vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn không chịu thấp giọng xuống, “Rốt cuộc các người là ai? Dám bắt cóc tôi, các người là tội phạm bắt cóc, tôi sẽ báo cảnh sát, các người mau thả tôi ra…”
Nhưng không ai để ý đến bà ta, sau khi trói bà ta lại, mấy người lần lượt đi ra ngoài.
Một mình Lạc Nghiên ở trong căn phòng đó chửi chó mắng mèo nửa ngày trời, cho đến khi bà ta khát khô cổ họng vẫn không có ai để ý đến.
Không biết bao lâu sau, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, mấy tên đàn ông bắt cóc bà đi cùng một người đeo mặt nạ bước vào phòng.
Lạc Nghiên lập tức trở nên kích động, mắt đầy tơ máu.
Đôi mắt ấy khi trợn lên vô cùng đáng sợ.
Giọng nói bà ta như gào nát cổ họng, “Có phải là con tiện nhân Lạc Thù kêu các người bắt cóc tôi không? Các người mau bảo nó ra đây gặp tôi ngay!”
Phương Tiểu Huân cố ý ép giọng xuống, nghe rất giống như giọng một cậu con trai đang vỡ giọng, “Bà Lạc Nghiên, bà đừng kích động, chúng tôi mời bà đến đây không phải do cô Lạc Thù sai khiến, nhưng đúng là có liên quan đến cô ta.”
“Các người làm thế này mà gọi là mời à?” Lạc Nghiên hét lớn, “Các người đang bắt cóc tôi đấy.”
“Đúng là thủ đoạn có hơi thô bạo một chút, nhưng như vậy cũng là vì ngăn không cho bà Lạc Nghiên đây khiến nhiều người chú ý.
Nếu bà Lạc Nghiên chịu phối hợp với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không làm hại bà.
Nếu bà không phối hợp, thì đừng trách chúng tôi không khách khí…”
Phương Tiểu Huân hơi ngừng lại, “Bà về nước một mình, còn giấu chồng bà nói bà ra nước ngoài du lịch, cho nên cho dù bà có mất tích cũng không có ai nghi ngờ gì hết.
Bà Lạc Nghiên, bà thấy sao?”
Giọng Phương Tiểu Huân không nặng không nhẹ, nhưng đầy uy hϊếp.
“Các người thực sự không phải là đồng bọn của con tiện nhân Lạc Thù kia chứ?” Có lẽ là đã bị dọa cho sợ hãi, Lạc Nghiên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
“Không phải.”
Lạc Nghiên đánh giá Phương Tiểu Huân, “Cậu muốn làm gì?”
Phương Tiểu Huân vẫy tay, ra hiệu cho mấy người đứng sau đi ra ngoài.
***
Vào một buổi chiều tươi đẹp, Thời Sênh nhận được điện thoại của Lạc Nghiên.
Cô vừa tiêu tiền để tán anh giai nhỏ xong, nhưng anh giai nhỏ chỉ cao lãnh trả lại một chữ “không” cho cô.
Cho nên khi nhận được điện thoại của Lạc Nghiên, Thời Sênh không tán được anh giai nhỏ vô cùng không thoải mái, nói chuyện đương nhiên sẽ mang theo “hào khí xông thiên”, dọa cho Lạc Nghiên sợ hãi một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Đây là cô cháu gái đó của bà ta sao?
“Lạc Thù à, là cô đây.”
“Làm cái gì? Đòi tiền không có, đòi mạng cũng không có.” Ngữ khí Thời Sênh cực kỳ thiếu thiện chí, giống như cây đại bác đã châm sẵn lửa, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bà cô này lấy số điện thoại của cô ở đâu ra vậy?
Chắc chắn là cái tên thiểu năng chủ nhiệm giáo dục kia đưa cho.
Số điện thoại này là của nguyên chủ, cô không đổi, chắc chắn trường học có lưu lại.
Chủ nhiệm giáo dục cả ngày tìm cô gây rắc rối.
Đã thế phải kiếm thêm việc cho ông ta làm mới được.
“Lạc Thù à, cô về nước thăm con đây.
Con ra đây nói chuyện với cô đi.” Lạc Nghiên cố nén lại cơn giận dữ muốn mắng chửi Thời Sênh, cố gắng lấy thái độ trưởng bối để nói chuyện.
“Không gặp.” Thời Sênh bạch một tiếng rồi cúp điện thoại.
Lạc Nghiên tiếp tục gọi, Thời Sênh cho luôn số điện thoại vào danh sách đen, không ngờ Lạc Nghiên lại thay số khác gửi tin nhắn đến cho cô.
—- Lạc Thù, lúc xảy ra chuyện cô không có ở trong nước nên không kịp thời đến tìm con được, là lỗi của cô.
Con ra đây nói chuyện với cô đi có được không?
Thời Sênh cài đặt điện thoại thành chế độ chặn tất cả các số lạ.
Cô không thèm đi quét cái phó bản Lạc Nghiên này đâu.
Nói không đi là không đi, cứ tùy hứng thế đấy!
Thời Sênh mở diễn đàn trường, lộp bộp gõ vào thanh tiêu đề.
— 818 Vị chủ nhiệm giáo dục đến thời kỳ mãn kinh, điên rồ cuồng dại của chúng ta.
***
Chủ nhiệm giáo dục còn đang nghỉ trưa, bỗng có người gọi điện đến bảo ông ta lên diễn đàn trường xem.
Đến khi chủ nhiệm giáo dục xem xong bài post liền tức giận đến suýt nữa thì ngất xỉu.
Chủ nhiệm giáo dục vội vã gọi điện lên diễn đàn trường báo nhân viên quản trị xóa bài post đó ngay.
“Chủ nhiệm… diễn đàn trường chúng ta bị hack rồi, tất cả đều bị cưỡng chế đăng xuất, không xóa được.” Nhân viên quản trị diễn đàn lắp bắp giải thích.
“Cái gì?” Chủ nhiệm giáo dục ôm ngực gầm lên giận dữ, “Là ai làm? Rốt cuộc là ai làm chuyện này?”
Nhân viên quản trị: “…” Người ta nói diễn đàn bị hack thì là bị hack, họ đâu có biết là ai làm chứ.
Chủ nhiệm giáo