Đội ngũ phía Đế Đô Tinh chờ Thời Sênh thu phục xong đám hải tặc mới khoan thai tới muộn, còn ra vẻ chúng tôi đã tới trễ, Thời gia chủ vất vả rồi.
Sáu đại gia tộc cũng sôi nổi phái người tới thăm hỏi.
Những người này lúc có việc thì rắm chẳng dám đánh, chờ sự tình giải quyết xong mới tung tăng chạy tới.
Thời Sênh mặc kệ bọn họ, bảo Thập Phương đuổi tất cả đi, chẳng thèm gặp ai.
Đám người đó dù buồn bực nhưng cũng chẳng dám nói gì, để lại đồ rồi cúp đuôi trở về.
“Gia chủ, Cơ gia chủ, Diêm gia chủ và Tấn gia chủ gửi thiệp cho ngài.
”
Giọng Thập Phương truyền qua màn hình, Phượng Từ bất mãn lật người, chui tọt vào trong chăn rồi bọc người kín mít.
Thời Sênh liếc nhìn hắn rồi hạ giọng hỏi: “Bọn họ tới lúc nào?”
Những người tới trước đó không phải là họ.
“Vừa tới hôm nay.
”
“Có chuyện gì?”
“Thuộc hạ không biết, ba vị gia chủ nói nhất định phải gặp được ngài, nếu không sẽ không rời đi.
” Thập Phương thuật lại.
“Không đi thì ném ra ngoài.
” Không có việc không ân cần, lúc này tới tìm cô chắc chắn là không có ý gì tốt, nhất định không gặp.
Thập Phương hơi dừng lại một chút vì kinh hãi, nhưng sau đó lại đồng ý, “Thuộc hạ hiểu rồi.
”
Ném mấy ông gia chủ ra ngoài thôi mà, chẳng có gì ghê gớm hết.
Nghĩ tới những chuyện hỗn trướng mà gia chủ nhà mình đã làm thì chuyện này chẳng tính là gì.
Thập Phương dẫn Trảm Long Vệ đi đuổi ba vị gia chủ kia ra khỏi Lam Tinh rồi còn thiết hạ lệnh cấm tiến vào Lam Tinh luôn.
Ba vị gia chủ: “…”
Gặp một người còn khó hơn gặp Bệ hạ!
Sao cô ta không trời cao luôn đi!
Linh vật Bệ hạ ở xa xôi chống Đế Đô Tinh: “…” Liên quan gì tới ông chứ?
…
Thời Sênh chờ Phượng Từ dậy rồi đưa hắn ra ngoài dạo chơi.
Người trên Lam Tinh cũng không nhiều, có thể tiến vào Lam Tinh thì đều là thân thuộc của Trảm Long Vệ, còn một ít thương nhân và đám fan não tàn mà Thời Sênh cho phép vào lúc tâm tình tốt.
Còn lại đều là những chi thứ mà bao đời qua Thời gia phát triển ra.
Thời Sênh dẫn Phượng Từ đi dạo trên đường phố, đại đa số người ở đây đều nhận ra vị gia chủ “phu nhân” mới nhậm chức này.
“Người thật nhìn còn đẹp hơn khi nhìn trên mạng, a a a, nhìn anh ấy cười đẹp quá đi mất!”
“Có phải cười với cô đâu, cô kích động cái gì chứ?”
“Dù không cười với tôi thì cũng không ngăn được trái tim thiếu nữ của tôi rung động.
”
“Cẩn thận vị kia tìm cô nói chuyện cuộc đời.
”
Lời này vừa nói ra, đám thiếu nữ đang kích động liền an phận ngay.
Kia là bạn đời hợp pháp của người đó, nếu bị cô ấy tìm gặp nói chuyện cuộc đời thì xong cmnr.
Quả nhiên, thứ đẹp thì chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.
“Đây là cái gì?” Phượng Từ chỉ vào một cửa hàng có mặt ngoài là kính trong suốt, bên trong có không ít lồng sắt, trong lồng sắt lại có rất nhiều sinh vật kỳ quái.
Thời Sênh dẫn hắn vào, chủ quán lập tức ra chào đón, mặt đầy tươi cười: “Gia chủ.
”
Trong lòng chủ quán rất khẩn trương, sao vị tiểu tổ tông này lại tới nơi này của hắn chứ, muốn mạng người rồi!
Phượng Từ đi thẳng tới trước một cái lồng sắt, chủ quán nhìn Phượng Từ, lại nhìn Thời Sênh rồi sáng suốt tiến lên giới thiệu: “Thiếu gia, đây là thú hàn lân, đến từ tinh cầu T673 ở tinh hệ Xích Nguyệt, vảy trên người nó rất có tác dụng…”
Con thú hàn lân trong lồng sắt nhìn như một con chó con, nhưng trên người nó không phải là lông mà là một vảy bạc, nhìn qua như là kết băng vậy.
Nó dán người vào lồng sắt, yếu ớt nhìn Phượng Từ.
“Tôi có thể sờ nó một chút không?” Phượng Từ quay đầu hỏi.
“Thiếu gia, sợ là không được đâu, thú hàn lân sẽ làm ngài bị thương mất.
” Chủ quán vội vàng giải thích, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
“Mở lồng sắt ra.
”
“Gia chủ?”
Ánh mắt Thời Sênh bình tĩnh nhìn qua, chủ quán lập tức sợ hãi, run rẩy tiến lên mở lồng sắt.
Lồng sắt vừa mở, chủ quán lập tức vọt sang một bên, trợn mắt nhìn chàng trai ôm thú hàn lân ra ngoài.
Thú hàn lân trên tay thiếu niên không hề có chút phản kháng nào chứ đừng nói là làm người bị thương.
Chủ quán nhìn chằm chằm chàng trai như thấy quỷ, người này rốt cuộc có địa vị gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, có thể ở bên gia chủ thì chắc chắn chẳng phải người tốt lành gì.
Chủ quán đang định nói nếu chàng trai thích con thú này thì có thể mang nó về nuôi thì thú hàn lân trong tay hắn bắt đầu giãy giụa, vảy trên người nó dần mất đi ánh sáng, càng ngày càng sạm lại.
Đến khi chàng trai buông nó ra, thú