Đến khi nhân viên cửa hàng nhìn thấy cơ giáp lung lay một trận, sau đó hoàn thành lưu loát một loạt các động tác có độ yêu cầu cao, hắn càng cảm thấy mình thật sự chưa tỉnh ngủ rồi.
Chưa từng lái cơ giáp?
Nói điêu!
Tuy rằng lúc đầu quả thực đúng là giống như chưa từng lái, nhưng sau đó thì đâu phải chưa từng chứ?
Phượng Từ bước ra khỏi cơ giáp, sắc mặt bình thường, hoàn toàn không hợp với vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt như sắp chết trong tưởng tượng của nhân viên cửa hàng.
Nhưng mà khi hắn tới gần Thời Sênh thì lại tỏ ra khói chịu ôm lấy cô.
Hơi chóng mặt.
“Giờ mới biết khó chịu à?” Tinh thần lực của Phượng Từ chắc chắn không chỉ là A+, thế nhưng hắn chưa từng tiếp xúc với cơ giáp, khó chịu là điều chắc chắn.
“Ừ.
” Phượng Từ thấp giọng nỉ non.
Thời Sênh vỗ vỗ lưng hắn, chờ hắn đỡ hơn mới nói tiếp, “Chơi đủ rồi thì đi thôi, đến giờ ăn rồi.
”
“Không mua à?” Phượng Từ nghiêng đầu nhìn cô.
“Nhà đầy, anh thích chơi thì về tự chọn lấy một cái.
” Thời gia có rất nhiều cơ giáp, nhiều cái do cô cướp của Liên minh, cũng có nhiều cái do gia tộc tự chế tạo.
Hắn một ngày chơi một cái cũng chẳng thành vấn đề.
“A…” Phượng Từ nhìn về phía chiếc cơ giáp kia, đại đa số cơ giáp đều có màu trắng hoặc trắng xám, nhưng chiếc cơ giáp này lại có màu đỏ như lửa, thân máy bay thiết kế rất đẹp, làm cho người ta có cảm giác trước mắt như sáng lên.
“Nhưng mà anh muốn mua.
”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh đứng lùi lại một chút, nhìn hắn: “Anh có tiền không?”
“Em có mà, tiền của em không phải để cho anh tiêu à?” Phượng Từ nói một câu rất đúng tình hợp lý, “Em không tiêu cho anh thì định tiêu cho ai?”
Nhân viên cửa hàng mặt đầy vạch đen nhưng chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như tai bị điếc.
Thời Sênh: “…” Mua mua mua! Thật là cmn nợ hắn.
Thời Sênh vừa tính tiền xong thì ngoài cửa có hai người trẻ tuổi vọt vào, lôi kéo nhân viên cửa hàng chỉ vào chiếc cơ giáp màu đỏ tỏ ý muốn mua.
Nhân viên cửa hàng cũng nhận ra hai người kia, trước đó họ đã tới xem, nhưng vì tiền không đủ nên không mua, chắc hôm nay mới gom được đủ tiền.
Nhưng mà cmn, chiếc cơ giáp này vừa được bán đi rồi!
Nhân viên cửa hàng chỉ có thể mỉm cười đáp: “Thực xin lỗi, chiếc cơ giáp này đã bán rồi, hai vị có thể xem những mặt hàng khác của cửa hàng.
”
“Cái gì? Chẳng phải tôi đã dặn anh phải giữ lại cho tôi à?” Một thanh niên cao giọng quát lên, “Các anh làm ăn kiểu gì thế hả, sao lại bán nó cho người khác chứ?”
Nhân viên cửa hàng chửi thần, đó là “người khác” à? Đó là chủ nhân của Lam Tinh, cả Lam Tinh này đều là của vị đó, hắn dám nói một chữ không chắc?
“Anh bán cho ai?” Thanh niên mặc áo da bên cạnh cau mày hỏi.
Gã thanh niên vừa quát cũng vặn hỏi: “Bán cho ai?”
Nhân viên cửa hàng đưa ánh mắt về phía hai người bên kia còn chưa rời đi.
Hai thanh niên đều nhìn sang, đầu tiên là thấy một chàng trai đang dựa vào quầy, áo sơ mi trắng, quần vải rộng rãi đang đứng nghiêng đầu nhìn màn hình bên cạnh, thỉnh thoảng lại có đốm sáng nảy lên trong mắt hắn như một tầng thấu kính, cả người lộ ra ánh sáng thánh khiết.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của bọn họ nên thiếu niên ngẩng đầu nhìn lại.
Hô hấp của hai thanh niên đều cứng lại, người này sao lại đẹp như vậy được?
Theo sát sự sợ hãi đang trào lên như đại hồng thủy, ánh mắt người kia càng lạnh nhạt như có thể ngưng kết mọi thứ thành băng.
Chàng trai khẽ nhếch môi, con người vốn thánh khiết như thần minh giờ lại ngập tràn bóng tối, giống như chỉ cần hắn giơ tay lên là sẽ làm bọn họ nổ tung thành từng mảnh.
“Làm gì thế?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh.
Chàng trai thu lại ánh mắt, lại lập tức trở thành thiên sứ với nụ cười đơn thuần, vô hại, trên mặt được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp.
Cảm giác khủng bố lập tức biến mất, hai thanh niên đang kinh hồn táng đảm lúc này mới được hoàn hồn.
Mẹ nó, người này tốt nghiệp khoa diễn xuất à?
Nhưng rất nhanh, bọn họ chẳng thèm quan tâm xem Phượng Từ có học diễn xuất ra không, bởi vì bọn họ nhìn thấy mặt của thiếu nữ vẫn luôn đưa lưng về phía họ.
Hai người cảm giác như đã phải chịu một vạn điểm bạo kích, tại sao vị Thời gia chủ kia lại ở đây chứ hả?
Hai người đồng thời nhìn về phía nhân viên cửa hàng, lặng lẽ gào thét—
Cơ