Trong nháy mắt, Phượng Từ tưởng mình xuất hiện ảo giác.
“Em… Em nói gì cơ?” Phượng Từ đẩy người bên trên ra, trợn to mắt, nhìn cô với vẻ thấp thỏm.
Thời Sênh hơi nghiêng đầu: “Không nghe thấy à?”
“Nghe… nghe thấy.” Mặt Phượng Từ đỏ rực lên, “Không phải anh nghe nhầm ư?”
Hắn cho rằng vĩnh viễn sẽ không thể nghe thấy cô nói ba từ này.
“Không phải.”
Phượng Từ hít sâu một hơi, thật lâu sau cũng không thở ra.
Thời Sênh sợ hắn nghẹn thở nên véo cằm hắn một cái để hắn hít thở.
“Choáng váng à mà quên cả thở thế này?”
Phượng Tử thở hổn hển mấy hơi, cười theo kiểu không biết phải làm sao, thuần khiết, thanh tịnh và tốt đẹp.
Hắn thu lại hết sự âm u của mình, hắn là thiên sứ rơi vào bóng đêm, cho vương quốc bóng tối của cô một luồng ánh sáng tín ngưỡng.
Ánh mắt Thời Sênh tối lại.
Kéo chăn trùm qua đỉnh đầu hai người.
“Tiểu Sênh… Đau đau đau…”
“Sao anh cứ như con gái thế?”
“Đau thật mà, em nhẹ chút…”
…
Cesar dẫn người tới rất sớm, nhưng chờ từ sáng tới trưa cũng không đợi được người xuất hiện, đến tận buổi tối, Thời Sênh mới mang theo Phượng Từ chậm rãi đi tới.
Cả người Phượng Từ đều như đang bay, nụ cười trên mặt đầy vẻ ngốc nghếch…
Lần đầu tiên Cesar nhìn thấy hắn như thế, ừ, nói thế nào ấy nhỉ, một Phượng Từ sạch sẽ như tờ giấy trắng không nhiễm một hạt bụi, cả người lấp lánh hào quang, tùy thời có thể phổ độ cho mọi người.
Cô ấy đã làm gì hắn thế?
Cesar còn chưa kịp thưởng thức xong bộ dạng mới mẻ của Phượng Từ thì tầm mắt hắn lại liếc qua đây.
Trong nháy mắt, cái gì mà phổ độ chúng sinh, cái gì mà sạch sẽ như trang giấy trắng đều là cmn giả hết.
Kia vẫn là Phượng Từ mà hắn biết.
Phượng Từ lúc nào cũng có thể hủy trời diệt đất.
Cesar vội vàng chuyển tầm mắt, trấn định nhìn về phía người đang cười lạnh với hắn, “Tiểu Sênh Nhi, cần phải có một cái sân lớn.”
Thời Sênh phất tay.
Trong căn phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện một nhóm Trảm Long Vệ, bọn họ không nói hai lời liền xông lên bắt người.
“Tiểu Sênh Nhi!” Cesar trừng mắt, cô ấy đã đồng ý thì sẽ không đổi ý, chẳng lẽ tính cách mấy năm nay của cô ấy thay đổi rồi sao?
“Trước khi tiến hành, chúng ta chơi một trò thú vị đã.” Thời Sênh ôm Phượng Từ ra ngoài, “Đưa hắn vào.”
Cesar thở phào nhẹ nhõm, không phải muốn lấy mạng hắn.
Hắn tính kế cô ấy như thế, giờ cô ấy không thể gϊếŧ mình nên chắc chắn sẽ dạy dỗ một bài.
Cesar trấn định trong lòng, cùng lắm thì chịu một chút đau khổ da thịt thôi, hắn còn nhịn được.
Nhưng khi Cesar chính thức đi vào, hắn mới biết nơi này làm gì có đau khổ da thịt, căn bản là muốn lấy mạng người.
“Tiểu Sênh Nhi, không cần chơi lớn như thế này chứ?”
Thời Sênh ghé vào lan can nhìn xuống lôi điện không ngừng lóe lên bên dưới, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, “Anh cho rằng phí lên sân khấu của tôi rẻ như thế sao?”
Không đợi Cesar biện giải, Thời Sênh phất tay: “Ném hắn xuống cho tôi.”
Cesar: “…”
Có cần tàn nhẫn như thế không hả?
Cesar giữ chặt lan can: “Tiểu Sênh Nhi, chúng ta có thể từ từ bàn bạc, đừng bạo lực như thế có được không?”
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, bổ xuống mấy ngón tay đang túm chặt lan can của hắn.
Cesar: “…”
Giờ mà không buông tay thì nhất định sẽ mất tay nha!
Một lời không hợp liền chém người là cái đức hạnh quỷ gì đây?
Cesar bị ném xuống dưới, lôi điện hiện lên, trực tiếp đục một cái lỗ trên người hắn.
Đầu tóc vàng chóe lập tức dựng đứng, còn có cả khói bốc lên.
Dù có khuôn mặt kia cũng không cứu vớt được hình tượng của hắn lúc này.
Đây là phòng luyện tập nên chắc chắn không lấy mạng người, nhưng Cesar chưa từng trải qua huấn luyện kiểu này nên không nắm giữ được quy luật, chỉ có thể tự dùng thân thể để đỡ đòn.
Hắn biết Thời Sênh sẽ không gϊếŧ mình nhưng thế này cũng quá cmn khó tiếp thu rồi.
Bạn có tưởng tượng ra được cảm giác bị sét đánh trúng là thế nào không?
Xương cốt toàn thân đều bị đánh nát, sau đó lại lành lại, rồi lại bị đánh nát, cứ lặp đi lặp lại…
Tại sao ở nơi này của cô ta lại có cái thứ đồ vật đáng sợ như thế này chứ?
Biếи ŧɦái quá!
Đến tận khi Cesar bị đánh tới mức sắp không sống nổi, Trảm Long Vệ mới tắt đi hệ thống tạo sét của phòng huấn luyện rồi kéo người ra, quả thực là kéo, mỗi người một chân kéo ngược ra ngoài.
Gia chủ nói, không cần khách khí với hắn, chỉ cần không chết là được.
Cesar cào đất, hắn nhịn!
[…] Chủ nhân, giờ ngài đã biết cảm thụ của tôi rồi đi?
Nhị Cẩu Tử yên lặng mấy trăm năm rốt cuộc cũng thò đầu ra.
Đây là thế giới hiện thực, sao nó dám ngoi đầu ra chứ, vị này một lời không hợp là có thể hủy nó ngay.
Cesar run run rẩy rẩy