Thời Sênh cười lạnh một tiếng nhưng không nói gì nữa.
Lúc này Cesar mới lại tiếp tục nói cho cô nghe về các hạng mục công việc tiếp theo.
Phượng Từ vẫn luôn an tĩnh lắng nghe, cô vì hắn mà đồng ý chuyện này, hắn không thể phản bác lời cô.
Ở thế giới này vẫn luôn ở bên cô, nhưng mỗi lần hắn đau đớn cũng sẽ làm cô đau đớn theo, hắn không muốn thấy cô khó chịu vì hắn.
Hơn nữa cô ấy đồng ý… hẳn là cũng có suy xét riêng của mình.
“Chắc chắn đầu não sẽ bố trí các cửa ải khó khăn để chia rẽ hai người, việc của hai người là phải tuyệt đối tin tưởng đối phương, tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình…”
Cesar lại nhìn Phượng Từ, “Bỏ đi, hắn không có ký ức nên nói với hắn cũng chẳng được gì, cô nhớ kỹ là được.”
Thời Sênh cũng nhìn Phượng Từ, hơi mỉm cười: “Tôi đương nhiên rất tin tưởng người đàn ông của mình rồi.”
Cô đã nói rồi, những CP có thể bị hủy đều không phải tình yêu đích thực.
“Chuyện cuối cùng tôi muốn nhắc nhở cô…”
Mà hnfh trước mặt Cesar đột nhiên hiện lên, một loạt ký tự bị đánh ra như bị hack vậy.
“Cậu nhắc đủ nhiều rồi đấy.”
Sắc mặt Cesar thay đổi, vội vàng nuốt câu đang chuẩn bị nói vào bụng, chỉ cho Thời Sênh một ánh mắt ngụ ý: cô nhất định phải chịu đựng.
“Thời Sênh phải không?”
Thời Sênh híp mắt, giọng rất không tốt: “Linh, đã lâu không gặp.”
“Cô quen tôi sao?”
“Ha, quý nhân hay quên chuyện nhỉ.” Thời Sênh nhướng mày, không tiếp tục nói nữa mà lại xoay sang chuyện khác, “Quên mất, mi không phải người.”
Cesar: “…”
Chọc trời, chọc người, chọc Liên minh, giờ ngay cả Linh cô ta cũng chọc luôn sao?
Bà trẻ ơi, cầu xin bà ngừng nghỉ một chút được không?
Vất vả lắm hắn mới khiến đầu não đồng ý với điều kiện của mình, nếu như giờ nó lại bị Thời Sênh làm cho khó chịu và đổi ý thì quả thật không còn đường cứu vãn nữa.
Bên kia, Linh hơi trầm mặc một chút, sau đó một dòng chữ lại xuất hiện trong không trung.
“Chúc cô may mắn.”
Sau đó, màn hình liền biến mất.
Thời Sênh cười âm trầm.
Cesar có cảm giác như cô đang có ý đồ gì đó, nhưng mà cô ấy đã đồng ý rồi, còn có ý đồ gì được chứ?
Cesar bình tĩnh nói: “Chờ tôi sắp xếp ổn thỏa thì có thể bắt đầu.
Hai người có thể đi chuẩn bị một số thứ cần thiết.”
Cesar đang cố gắng dùng một cách khác để nhắc nhở Thời Sênh rằng không gian của cô có thể mang theo một số thứ, vì dụ như thiết kiếm trói buộc với linh hồn của cô, chắc chắn có thể mang theo.
Bọn họ không phải khảo hạch tay không nghịch tập, vì thế Cesar rất hy vọng cô có càng nhiều át chủ bài càng tốt, như vậy thì khả năng vượt qua khảo hạch cũng sẽ lớn hơn.
…
Thời Sênh dẫn Phượng Từ rời đi, trở về nhà chính của Thời gia.
Bởi vì giới nghiêm nên Ngu Tường cũng không thể rời khỏi Lam Tinh, vẫn luôn ở tại nhà chính.
Giờ Thời Sênh và Phượng Từ trở về, Ngu Tường vội vàng xuống lầu.
“Tiểu Sênh.”
“Dì Ngu, con biết dì muốn nói gì.
Nhưng giờ đang là thời điểm đặc thù, khoảng cách từ đây tới Đế Đô Tinh lại quá xa, nếu dì xảy ra chuyện gì thì con không thể chạy sang kịp thời được.
Ngài không muốn người khác lấy mình để đe dọa con, đúng không?”
Ngu Tường hơi sửng sốt, “Aizz, là dì không suy nghĩ chu đáo rồi.”
Quan hệ của hai người tuy rằng rất ít người biết, nhưng một khi bị phát hiện thì nhất định sẽ bị lợi dụng.
“Chờ con giải quyết xong hết thì sẽ lại đưa dì về Đế Đô Tinh.”
Ngu Tường tỏ vẻ đã hiểu, “Con cứ bận chuyện của con đi, dì Ngu sẽ không đem tới thêm phiền toái cho con.
Hôm nay ở lại ăn cơm chứ?”
“Vâng.” Thời Sênh gật đầu.
Ngu Tường gật đầu liên tục: “Vậy dì đi chuẩn bị, chuyện lần trước đột nhiên xảy ra nên dì còn chưa kịp uống rượu mừng của hai đứa, lần này bù lại vậy.”
Thời Sênh nhìn Ngu Tường rời đi rồi dẫn Phượng Từ tới từ đường ở sau nhà chính.
Mấy ông lão lần trước đang chờ, ai nấy đều rủ mi, cũng không nhìn thấy rõ thái độ của họ.
Thời Sênh đứng yên trước mặt họ, “Làm phiền mấy vị trưởng lão.”
Mấy ông lão đồng thời ngẩng đầu, trên mặt đều tỏ vẻ khϊếp sợ.
Cô ấy lại dùng kính ngữ?
Trời sắp đổ mưa máu sao?
Mọi người nghĩ tới những lời đồn gần đây, cô ấy chiều chuộng vì thiếu gia Phượng Từ này lên tạn trời, nghe nói còn vì