Cảm giác ngứa ngáy này một lát sau mới đỡ hơn, cũng may ngoài phản ứng này không còn có phản ứng khác.
Yên Thu đặt bát máu đã cạn đến tận đáy, chỉ còn một lớp dịch thể mỏng, vắt nước sạch lau xung quanh vết thương của Thời Sênh, lật chăn ra đắp lên người cô, “Hôm nay nàng ngủ ở phòng ta, ta đến thư phòng.”
Gương mặt Thời Sênh vùi trong chăn ngẩng mạnh lên, ỉu xìu nói: “Chàng không ngủ cùng ta sao?”
Yên Thu cứng đờ người, lắp bắp nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta… còn chưa thành thân.”
“Ta không để ý.” Có thành thân hay không không quan trọng, dù sao chỉ cần là hắn là được.
“Ta…”
“Ta khó chịu.” Thời Sênh cắt ngang Yên Thu, “Nhỡ có tác dụng phụ gì thì sao?”
Yên Thu bỗng chốc nói không thành lời, cố nén một lúc mới nói ra được, “Vậy, vậy ta ở bên cạnh giường với nàng, nàng ngủ đi.”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, nghiêng đầu qua, vùi đầu vào trong chăn.
Yên Thu nói ngồi cạnh giường ở bên cô, thì cũng thực sự ngồi bên cạnh giường cho đến tối.
Muốn chỉ một lần chữa lành được vết thương là chuyện không thể, phải dùng phương pháp như vậy bảy ngày liên tiếp mới được.
Máu trong cơ thể người không ít, nhưng ngày nào cũng lấy máu nhiều như vậy thì cũng khó mà chịu được, sắc mặt Yên Thu bắt đầu trở nên trắng bệch.
“Điện hạ, uống bát canh nhân sâm này đi.” Huyền Trần đưa bát canh nhân sâm vừa sắc xong đến trước mặt Yên Thu, “Còn hai ngày nữa, nếu điện hạ cứ tiếp tục thế này thì sao có thể được, hay là để thuộc hạ làm thay?”
Yên Thu lắc đầu, “Phía bên công chúa Ngưng Hoan có động tĩnh gì không?”
“Không có động tĩnh gì, nhưng mà… trong cung phái người đến truyền chỉ, đợt săn bắn mùa thu muốn điện hạ đi cùng.” Huyền Trần hơi ngừng lại, “Điện hạ, thuộc hạ đề nghị người không nên đi, chỉ e lần này Hoàng đế muốn nhân cơ hội diệt trừ người.”
Yên Thu uống hết bát canh nhân sâm, đáy mắt hiện lên ánh sáng hung tợn, “Diệt trừ ta sao? Đâu có đơn giản như vậy, ta có chết cũng phải kéo theo một kẻ đệm lưng.”
“Vậy người có đưa Hồng Cẩm đi không?”
Ánh sáng hung tợn trong mắt Yên Thu bị sự nhu hòa thay thế, “Cho dù ta không cho nàng đi thì nàng cũng sẽ tự đi.”
Nếu hắn chết thì sao cô sống tiếp được đây? Cô phải chết cùng với hắn…
Huyền Trần mở miệng, muốn nói lại thôi.
“Sao nào, có gì muốn nói?”
Yên Thu hỏi, Huyền Trần cũng không giấu giếm nữa mà nói thẳng: “Điện hạ, người trả giá vì cô ta như vậy có đáng không? Cô ta… thân phận cũng có chút không rõ ràng.”
“Không có gì đáng hay không đáng.” Yên Thu rủ mắt xuống, “Khi ta làm những chuyện này không hề có chút do dự nào.
Nếu đã là bản năng của ta thì ta không cần phải khắc chế.
Cho dù thế nào cuối cùng… ta cũng sẽ chấp nhận.”
Có được câu trả lời, Huyền Trần không những không thở phào nhẹ nhõm được mà ngược lại càng căng thẳng hơn.
Tại sao điện hạ lại giống như thay đổi cả con người luôn vậy?
Bảy ngày sau, vết thương của Thời Sênh lành lại, sau lưng chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng nhạt, nhìn vẫn có vẻ dữ tợn như cũ.
Thời Sênh mặc từng chiếc áo lên.
Huyền Trần đợi ở bên ngoài, thấy cô đi ra, đáy mắt hiện lên sự buồn rầu, hắn hơi khom lưng, “Điện hạ đang ở Tây Uyển.”
Bây giờ điện hạ thích cô ta, cô ta cũng coi như là một nửa chủ tử.
“Mấy hôm nay có người đến tìm ta không?”
“Đường chủ Thanh Phong Đường đã từng đến, nhưng đã bị điện hạ đuổi đánh đi rồi.” Huyền Trần mặt không biểu cảm nói: “Hồng Cẩm, đừng để điện hạ thất vọng.”
Nếu điện hạ đã chọn cô ta, thì tia hy vọng duy nhất của điện hạ lúc này chính là nữ nhân này, chỉ mong cô ta đừng lừa gạt điện hạ.
Thời Sênh nhếch miệng, tự tin đường hoàng nói: “Đương nhiên là ta sẽ không để chàng phải thất vọng rồi.”
“Chỉ mong là vậy.” Huyền Trần ném lại một câu, nhìn về một hướng khác, rõ ràng không mong chờ lắm vào cô.
Thời Sênh tìm thấy Yên Thu ở ngôi đình ở Tây Uyển.
Mấy chữ lần trước còn dang dở giờ đã viết xong, đang bày trước mặt hắn.
Thí Yên đoạt thiên.
Hắn nhìn mấy chữ đó đến xuất thần, ngay cả Thời Sênh đến hình như hắn cũng không chú ý tới.
“Chàng thế này có bị người ta gϊếŧ chết cũng không biết, có thể đề cao cảnh giác lên được không?” Thời Sênh đi đến bên cạnh hắn.
“Ta biết là nàng.” Yên Thu lãnh đạm đáp.
Thời Sênh chợt vui hẳn lên, kéo tay áo Yên Thu bám lấy.
Yên Thu