Thất hoàng tử ghen tuông rất đáng sợ, Thời Sênh dùng thực tế để nói với ngươi.
Cô liếc nhìn xiêm y đen kịt, sờ một cái liền đen cả tay, cô đã mặc y phục màu đen, không cần phải nhuộm thêm một lần nữa đâu!
Yên Thu dường như có chút ngượng ngùng kéo cô từ trên bàn đứng lên, “Nàng… nàng quyến rũ ta.”
Thời Sênh: “…” Ai quyến rũ chàng chứ, là chàng hôn ông đây trước được không hả???
Thời Sênh kéo y phục lộn xộn lại.
Trên bàn cũng rất hỗn độn, vừa rồi bỗng nhiên tên thiểu năng này hôn cô, mực trên bàn bị đánh đổ nên mới có tình huống này.
Có bất ngờ không? Có vui mừng không?
Vui mừng cái ông nội hai nhà ngươi!
“Khụ khụ… về thay y phục đi.” Yên Thu sợ Thời Sênh nổi giận, vội vã đưa cô rời khỏi ngôi đình.
Bầy Thiên Xu lười biếng trở mình phơi bụng, dùng tư thế quỷ dị bơi nổi trên mặt hồ.
Yên Thu ôm Thời Sênh, giẫm lên bụng đám Thiên Xu, an toàn đi vào bờ.
“Chúng muốn làm gì vậy?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn bầy cá sấu.
Trước đây chưa thấy chúng như vậy bao giờ.
Cá sấu thời cổ đại và cá sấu thời hiện đại kỹ năng không giống nhau cho lắm thì phải?
“Tắm nắng.” Yên Thu nói một tiếng, “Rất đáng yêu đúng không?”
Thời Sênh: “…” KHÔNG dám đồng tình với gu thẩm mỹ của chàng.
Sau lưng Thời Sênh dính mực khiến cô rất không thoải mái, cũng không bận tâm tranh luận với Yên Thu xem rốt cuộc đám Thiên Xu có đáng yêu hay không.
…
Yên Thu vốn không đồng ý cho Thời Sênh đi tìm tên mặt đen đó làm cái chuyện không thể cho người khác biết được, nhưng Thời Sênh bám lấy hắn rất lâu.
Cuối cùng Yên Thu đành thỏa hiệp, cùng cô đi làm chuyện không cho người khác biết được đó.
Tên mặt đen thấy Thời Sênh đưa Yên Thu cùng tới cũng kêu la một hồi, chuyện họ làm chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, lại còn mang vị này đến đây làm gì cơ chứ?
Thế nhưng khí thế của Yên Thu quá mạnh mẽ, tên mặt đen chỉ dám nuốt ý kiến vào trong bụng.
“Nữ hiệp, nữ hiệp, chúng ta cứ thế đi vào sao?” Tên mặt đen thấy Thời Sênh chuẩn bị vượt tường đi vào liền nhỏ giọng gọi cô.
Thời Sênh lườm, “Nếu không thì sao? Còn cần ta gửi một tấm thiệp, nói chúng ta sắp đến cửa viếng thăm nữa sao?”
“Không phải vậy chứ nữ hiệp.
Gần đây phủ Cửu hoàng tử canh phòng nghiêm ngặt.
Chúng ta cứ đi vào thế này, e là còn chưa tìm được chỗ ở của công chúa Ngưng Hoan thì đã bị người ta phát hiện ra trước rồi.” Bởi vì chuyện ăn trộm y phục, cấp độ canh phòng nghiêm ngặt trong phủ Cửu hoàng tử đã được nâng lên một tầm cao mới.
Nếu như không phải là không đủ người thì có lẽ là phải ba bước một tốp, năm bước một trạm gác rồi.
“Bị phát hiện thì cứ để chúng phát hiện thôi.” Thời Sênh nhảy lên bờ tường, chỉ chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt tên mặt đen.
Nếu không phải cần một người để bắt tay ở thế giới này thì cô còn lâu mới dẫn theo tên nhiều lời này đi.
Yên Thu theo sát Thời Sênh đi vào bên trong.
Tên mặt đen cắn răng, đưa người đi vào bên trong.
Thời Sênh đi trước gϊếŧ thị vệ.
Tốc độ đó khiến tên mặt đen nuốt nước miếng.
Nữ hiệp lợi hại quá!
“Thất điện hạ… sao người không đi giúp nữ hiệp?” Tên mặt đen và Yên Thu đi theo phía sau bình an vô sự.
Tên mặt đen không nhịn được lên tiếng, nữ hiệp gϊếŧ người một mình thật là vất vả mà.
Yên Thu liếc nhìn hắn, “Cô ấy chê bẩn.”
“Hử?” Chê bẩn?
Nữ hiệp chê bẩn, thì có liên quan gì đến chuyện ngươi không động thủ?
Thế nhưng Yên Thu khôi phục lại dáng vẻ kiểu cách lạnh lùng của hoàng tử đó, tên mặt đen có chút sợ hãi Yên Thu như vậy.
Cứ có cảm giác bất cứ lúc nào hắn cũng muốn động thủ gϊếŧ mình vậy, cho nên cũng không dám nói chuyện với Yên Thu.
Đất phủ Cửu hoàng tử không được coi là lớn lắm, còn không rộng bằng một nửa phủ Thất hoàng tử, ở đây tìm người cũng không quá khó khăn.
Thời Sênh diệt xong tên thủ vệ cuối cùng, chỉ huy tên mặt đen chặn ở phía sau, sau đó mới đi đến căn phòng trước mặt giơ tay gõ cửa.
Đúng thời điểm này xông vào, nếu gặp phải cảnh tượng không thể miêu tả được thì cay mắt lắm.
[…] Cô gõ cửa như vậy càng đáng sợ hơn được chưa hả?
Cô đã từng gặp tên hung thủ nào gϊếŧ đến tận cửa nhà người ta, cuối cùng còn đi vào gõ cửa không hả?
“Ai đó?” Bên trong truyền ra giọng nói khàn trầm.
“Ta.”
Bên trong phòng trầm mặc một lát, Thời Sênh lại bổ sung một câu, “Tổ tông của ngươi.”
Một lúc lâu sau vẫn chưa có người mở cửa.
Thời Sênh lại gõ thêm hai tiếng nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị một luồng gió nhẹ kéo ra, sau đó gió lạnh lướt qua, hàng loạt cây trâm nhỏ dày đặc từ bên trong bắn ra ngoài.
Thời Sênh nhanh chóng lui về bên cạnh Yên Thu, dùng