Trong lúc nói chuyện với Thời Sênh, hồn hỏa của vong linh Vương càng lúc càng yếu đi.
Vong linh Vương tuyệt vọng, hồn hỏa càng dao động lớn hơn: “Sẽ chết nhanh thôi… Sớm biết sẽ đụng phải địa cung di động thì ta sẽ không bao giờ ra tay vào hôm nay.
”
“Sao ngươi biết trên người ả kia có sách vong linh?” Chuyện cô có Vong linh Pháp trượng thì rất nhiều người biết, dù sao thì cả Vong linh giới đều đồn rằng nó ở trong tay của Vĩ Huyền.
“Ta đã biết chuyện Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ xuất hiện ở thành Tung Liễu từ rất lâu rồi.
”
“Ngươi mai phục bên dưới thành Tung Liễu là vì muốn chờ hai thứ này hội hợp lại ư?” Điều này nghe cũng thấy có lý, đó là lý do tại sao một vong linh Vương lại sống ở bên dưới thành Tung Liễu xa xôi này.
Nhưng mà…
“Là ai nói cho ngươi biết?”
Vong linh Vương nhìn cô, “Tại sao ta phải nói cho ngươi chứ?”
“Dù sao thì ngươi cũng sẽ chết mà, có nói hay không thì có liên quan gì đâu.
” Thời Sênh nhún vai vẻ chẳng sao hết.
Vong linh Vương: “…” Tự nhiên lại thấy có lý.
Có lẽ vong linh Vương không muốn ở lại trong bóng đêm một mình nên lựa chọn “tâm sự” với Thời Sênh, “Chuyện này truyền xuống từ gia tộc ta.
”
Vong linh và con người đều có gia tộc, hơn nữa vong linh Vương cũng có thể thừa kế.
Có phải rất bình thường không?
Vong linh Vương trước mắt này là thừa kế chức vị, gia tộc của bọn họ vẫn luôn lưu truyền lời tiên đoán kia, Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ đồng thời xuất hiện ở thành Tung Liễu.
Cho nên các đời gia tộc của hắn đều khuất cư ở thành Tung Liễu này để chờ thời cơ.
Trên thực tế, lúc đầu thành Tung Liễu này cũng chưa được hình thành, vốn chỉ là một mảnh đất hoang vắng toàn cát và đá, sau đó thành trì mới được xây dựng.
“Vong linh Pháp trượng vốn là đồ của tộc vong linh chúng ta, là con người cướp nó đi, còn dùng nó để đối phó chúng ta, quá đê tiện và vô sỉ.
” Vong linh Vương nói tới đây thì khá phẫn nộ: “Lòng tham của con người là không đáy, các ngươi không nên xuất hiện ở Vong linh giới này.
Nếu không có các ngươi, Vong linh giới cũng sẽ không như bây giờ.
”
Thời Sênh không muốn nói chuyện có đề tài mang tính cao độ về chủng tộc thế này với vong linh Vương.
“Nhiều thế hệ các ngươi ở đây chỉ là để chờ Vong linh Pháp trượng và sách vong linh xuất hiện.
Giờ cả hai thứ đó đều đã xuất hiện rồi, nhưng địa cung cũng xuất hiện theo… Ngươi cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Hồn hỏa của vong linh Vương không ngừng lập lòe: “Có ý gì? Chẳng lẽ đây không phải sự trùng hợp ư?”
Thời Sênh cười híp mắt: “Vừa rồi ngươi nói trong địa cung này có thứ rất đáng sợ, đó là gì?”
“Không biết, chỉ là một kiểu nói của vong linh.
” Vong linh Vương lắc đầu, “Người từng chân chính vào địa cung này đều đã chết hết.
”
“Âm mưu viết in hoa!” Thời Sênh tặng cho vong linh Vương năm chữ kèm một dấu chấm than.
Nơi có nữ chính thì nhất định sẽ có âm mưu!
Nếu không phải cô tham gia vào chuyện này thì Vong linh Pháp trượng và sách vong linh đều sẽ tập trung trong tay nữ chính…
Nơi có nữ chính mà không có âm mưu mới kỳ quái.
“Âm mưu gì?”
“Làm sao ta biết chứ.
” Thời Sênh đáp, “Địa cung này không phải chỗ của vong linh các ngươi sao? Hỏi tổ tông của ngươi đi.
”
Hiển nhiên cách này chỉ là tương đương, địa cung thuộc về vong linh, vì thế vong linh Vương cũng không phản bác.
Lúc trước nó chưa từng nghĩ đây là một âm mưu, lúc này Thời Sênh nói ra nên nó cũng cảm thấy cũng rất có lý…
Tại sao gia tộc của nó lại sớm biết Vong linh Pháp trượng và sách vong linh sẽ cùng xuất hiện ở thành Tung Liễu như thế?
Tại sao tộc huấn lại là nhất định phải lấy lại Vong linh Pháp trượng và sách vong linh?
“Dù là âm mưu gì thì giờ chúng ta cũng sắp chết hết rồi.
” Vong linh Vương nghĩ một chút rồi tự mình sa ngã.
Thời Sênh cười lạnh, không có nơi nào không ra được, địa cung này có thể vào được thì nhất định cũng có thể ra được.
Huống chi nữ chính cũng đang ở trong này, sao cô ta có thể chết dễ dàng như thế chứ? Nữ chính được buff di động, hoàn toàn không sợ thế giới bị phong kín này.
… Đương nhiên, giả thiết vai chính có thể ra vào này quả thực phát rồ và có điểm dụng tâm hiểm ác!
Gặp được giả thiết phát rồ thì cô