Đông Ngự chậm rãi buông tay ra, vùi mặt vào bụng cô, không nhìn về phía vong linh Vương nữa.
Vong linh Vương run lên: “Ngươi muốn dung túng cho hắn ư?”
“Liên quan gì tới ngươi, dù sao ngươi cũng sắp chết.”
Vong linh Vương: “…” Cũng đúng.
Dù sao cũng sắp chết rồi, liên quan gì tới nó nữa đâu?
Vong linh Vương nghĩ vậy thì lại thả lỏng người, dựa vào tường nhìn Thời Sênh vỗ về Đông Ngự.
Thần kinh!
“Đói.” Sau một lúc lâu, Đông Ngự chỉ thốt lên đúng một chữ này.
“Hắn sẽ càng ngày càng đói.” Vong linh Vương dường như đã nghĩ thông suốt nên giờ cảm thấy rất vui sướng khi người gặp họa, “Có nghe nói về Thao Thiết chưa? Là mãnh thú của thời thượng cổ trong truyền thuyết.
Lưu Ly Sát giống Thao Thiết, nó chỉ biết ăn.
Lưu Ly Sát thành hình có thể ăn hết mọi sinh linh của Vong linh giới.
“Mà cơ thể nó gửi nhờ nếu không thể cung cấp đồ ăn cho nó sẽ bị nó phản phệ…”
Thời Sênh liếc nhìn vong linh Vương một cách sâu kín, rõ ràng không nhìn ra biểu tình gì trên bộ mặt xương khô đó nhưng Thời Sênh lại cảm thấy nó đang vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Không bằng… ăn luôn ngươi đi?”
Vong linh Vương: “…”
Nó yên lặng quay đầu đi, tuy nó sắp chết rồi nhưng nó không muốn bị người ta ăn.
Cứ an tĩnh chờ chết là hơn!
Không biết con rối vong linh bắt ở đâu một đám vong lính về, Đông Ngự hấp thu hết đám hồn hỏa cũng chúng nhưng sắc mặt vẫn chẳng chuyển biến tốt đẹp.
Con rối vong linh lại đi thêm vài lần nhưng không có thu hoạch gì lớn, ngay cả vong linh Vương cũng không chống đỡ được thì nói gì tới đám vong linh cấp thấp cơ chứ, rất nhiều con đã mất đi hồn hỏa.
Đông Ngự chỉ cảm thấy đói đến mức vô cùng khó chịu chứ không cảm thấy gì khác.
Thời Sênh quyết định tiếp tục đi lên đằng trước, giờ cô phải ra ngoài tìm cho Đông Ngự đồ để ăn mới được.
Thời Sênh bế Đông Ngự lên.
Vong linh Vương nhìn theo với ánh mắt quỷ dị, ánh sáng càng lúc càng xa dần, vong linh Vương dần hòa mình vào với bóng đêm.
“Luôn có những người có vận mệnh tốt như thế.”
Âm thanh than nhẹ truyền khắp trong thông đạo.
…
Dọc đường đi gặp được không ít vong linh nhưng hồn hỏa trong đầu chúng đã sắp tắt hết cả, không đủ cho Đông Ngự nhét kẽ răng.
“Vợ.” Đông Ngự cọ vào cổ Thời Sênh, “Đói quá!”
“Cắn em thì anh nhất định phải chết.”
Đông Ngự đã há miệng nhưng đành phải dừng lại, chuyển về hôn lên mặt cô một cái, “Không cắn, vợ là dùng để hôn.
Nhưng mà ta thật sự rất đói…”
“Đợi tìm được đường ra rồi em sẽ tìm đồ ăn cho, nhịn một chút.” Thời Sênh nhẹ giọng an ủi.
Cánh môi Đông Ngự cọ tới cọ lui trên mặt cô, dường như hắn cảm thấy thích thú nên vẫn không dừng lại.
Thời Sênh bị hắn hấp dẫn lực chú ý, vừa bực bội lại vừa thấy bất đắc dĩ: “Đừng nháo nữa.”
Đông Ngự lại vùi mặt vào hõm vai cô, đầu ngón tay quấn quanh một lọn tóc hơi rủ xuống vai cô, ánh mắt nhìn lên, hỏi: “Em không cảm thấy ghê tởm ta sao?”
“Tại sao phải ghê tởm anh?
“Trong cơ thể ta…”
“Em không quan tâm.” Cô không quan tâm trong thân thể hắn có gì, cũng chẳng quan tâm hắn có bộ dáng gì, chỉ cần hắn là Phượng Từ là được.
“Em thật tốt.” Đông Ngự ôm chặt lấy cổ cô.
“Giờ mới biết em tốt sao?”
“Ừ.” Đông Ngự gật đầu thật mạnh.
Chẳng ai thích Lưu Ly Sát, vong linh và pháp sư hắc ám đều tranh nhau cướp đoạt Lưu Ly Sát cũng chỉ là khi nó chưa thành hình mà thôi, bởi chúng là đạo cụ giúp bọn họ tăng cường thực lực một cách tốt nhất.
Nhưng một khi Lưu Ly Sát đã thành hình thì đó lại là tai họa của bọn họ.
Chẳng ai thích cả…
Bởi vì không ai thích nên hắn mới làm những người bên cạnh thành con rối vong linh, như thế thì bọn họ sẽ không chán ghét hắn nữa.
Nhưng mà cô ấy lại khác!
“Để ta tự mình đi đi.” Đông Ngự hơi giãy giụa, “Ta cảm thấy tốt hơn rồi.”
Bị đói mãi thì sẽ thành không có cảm giác, điều này Đông Ngự không nói bậy.
Lưu Ly Sát đói sẽ lăn lộn hắn một trận, nó không làm gì nữa thì hắn sẽ không thấy đói.
“Có thể được không?”
“Được.”
Thời Sênh hơi chần chừ rồi hạ hắn xuống.
Đông Ngự bám vào Thời Sênh để đứng vững, “Ta biết cách ra ngoài, đi theo ta, xin lỗi, không phải ta cố ý muốn lừa em.”
Hắn muốn biết cô có thực sự để ý tới hắn như