Đông Ngự không tình nguyện nói chuyện tại sao hắn lại xuất hiện ở địa cung, chỉ hàm hồ giải thích rằng đó là kết quả của việc bị một số người phản bội lại.
Tóm lại, đúng vào lúc Đông Ngự gặp nguy hiểm tới tính mạng thì gặp được Lưu Ly Sát, sau đó đạt thành ước định gì đó với nó.
Hắn liền trở thành cơ thể sống nhờ của Lưu Ly Sát, còn Lưu Ly Sát cho hắn được sống, để hắn sống sót ra khỏi nơi này.
“Ta không hối hận.” Ánh mắt Đông Ngự nhìn Thời Sênh sáng quắc, “Nếu không có nó thì giờ ta đã không còn sống, càng không thể gặp được em.”
Trước kia hắn từng hối hận, tuy rằng được sống nhưng lại không thể sống vui vẻ được.
Nhưng sau khi gặp cô, hắn nghĩ sống như thế này cũng đáng giá.
Mọi khổ cực hắn chịu đựng đều là vì để chờ cô.
“Có biện pháp nào tách nó ra khỏi người anh không?”
Đông Ngự lắc đầu: “Nó mà rời đi thì ta sẽ chết.”
Hắn dựa vào nó để sống lại, nó mà rời khỏi thì hắn sẽ không sống được.
Thời Sênh nhíu mày, bên ngoài tuy rằng nhiều vong linh nhưng dựa vào sức ăn của Lưu Ly Sát hiện tại thì đúng là sợ rằng Vong linh giới không đủ cho nó nhét kẽ răng.
“Đi ra ngoài rồi nghĩ cách tiếp.”
“Em… còn tức giận không?” Đông Ngự kéo tay áo Thời Sênh, không dám đụng vào cô.
Thời Sênh thở dài, giữ chặt tay hắn: “Nhớ kỹ lời em nói, tuyệt đối không có lần sau.”
“Ừ.” Đông Ngự cúi đầu hôn lên má Thời Sênh một cái, mặt mày rạng rỡ, “Vợ là tốt nhất.”
…
Đông Ngự dẫn Thời Sênh tới lối ra.
Địa cung này rất lớn, lúc đi gặp được không ít cung điện.
Bên trong các cung điện đúng là có rất nhiều bảo bối, còn có không ít xương người, đây đều là vong linh và nhân loại đã chết trong địa cung.
Đông Ngự không ăn gì nên thỉnh thoảng sẽ rơi vào trạng thái suy yếu.
Những lúc như thế, Thời Sênh chỉ có thể ôm hắn đi.
Dù vậy, bọn họ cũng chẳng nhớ mình đã đi lòng vòng trong địa cung bao lâu, lúc đi cũng không gặp được nữ chính, không biết cô ta đã bị cuốn tới đâu rồi.
“Rẽ ở phía trước.” Đông Ngự chỉ đường cho Thời Sênh.
Con rối vong linh ở sau lưng đi theo như u linh, nếu không phải Sở Uẩn Linh ôm một viên dạ minh châu thì quả thực rất khó nhận ra còn có mấy con rối vong linh đi theo bọn họ.
Sở Uẩn Linh ôm cổ con rối vong linh, tay cầm chặt dạ minh châu để chiếu sáng, tầm mắt dán chặt trên người đi đằng trước.
Sau đó lại quay đầu quan sát xung quanh.
Con rối vong linh ôm cô nhóc vô cùng vững chắc nên cô nhóc hoàn toàn có thể chuyển người nhìn xung quanh.
Đúng lúc đi đến chỗ ngoặt, trong tầm mắt Sở Uẩn Linh hiện lên một bóng đen, thân mình cô nhóc đột nhiên cứng đờ, chăm chú nhìn về phía bên đó, nhưng chỗ ấy toàn là bóng tối, chẳng trông rõ thứ gì hết.
“Đi về phía bên kia xem.” Sở Uẩn Linh vỗ vỗ bả vai con rối.
Con rối cứ đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không nghe theo Sở Uẩn Linh.
Chúng chỉ phục tùng mệnh lệnh của Đông Ngự.
Sở Uẩn Linh lập tức nóng nảy gọi: “Chị ơi, chị ơi…”
Thời Sênh từ phía trước vòng lại: “Sao thế?”
“Có… có cái gì đó.” Sở Uẩn Linh chỉ vào bóng đêm, “Em thấy có bóng người.”
Thời Sênh giơ dạ minh châu nhìn về phía bên đó, chỉ thấy một con đường trống trải, hoàn toàn không có thứ gì, “Hoa mắt rồi à? Anh bảo nó đi sát gần em.”
Câu sau là nói với Đông Ngự, để con rối vong linh ôm Sở Uẩn Linh đi sát lại gần cô.
Đông Ngự có hơi không thích nhưng nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm thì lại thấy sợ nên đành phải thỏa hiệp, ra lệnh cho con rối vong linh đuổi kịp bước chân Thời Sênh.
Sở Uẩn Linh cực kỳ chắc chắn là mình không hoa mắt, thực sự có gì đó.
Cô nhóc rúc lại trên đầu vai con rối vong linh, lưng cứng đờ, tựa hồ làm như thế sẽ khiến nhóc cảm thấy an toàn hơn một chút.
“A!”
Sở Uẩn Linh hét lên một tiếng sợ hãi, sau đó khóc nức nở: “Chị, thật sự có gì đó mà.”
Thời Sênh thả Đông Ngự xuống, tự mình ôm lấy Sở Uẩn Linh.
Đông Ngự nhìn Sở Uẩn Linh, đầu ngón tay hơi động.
Sở Uẩn Linh ôm chặt cổ Thời Sênh: “Chị, em không hoa mắt, thật sự có mà, ở bên đó kìa.”
Thời Sênh nhẹ vỗ