Nữ sinh ngồi ở trên ghế sofa cũ nát, làm ra bộ dạng như ngồi ngai vàng.
Khóe miệng cô cong lên thành nụ cười, nhưng nụ cười kia không đến đáy mắt, vô cớ có mấy phần cảm giác u ám.
Cô hỏi: “Cô biết Chu Trầm Tử tại sao phải gϊếŧ chết Thập Tam Ma Vệ không?”
“Tác phẩm của tôi tôi đương nhiên biết rõ, bởi vì Thập Tam Ma Vệ cản đường của hắn, là chướng ngại lớn nhất của hắn.
” “Ma tướng” mặc dù không phải là tác phẩm của cô ta, nhưng cô ta rất thích “Ma tướng”, đã đọc rất nhiều lần.
“Vậy sao?” Thời Sênh cười lạnh, “Thứ cô từng đọc chắc hẳn là “Ma tướng” chưa cập nhật phiên ngoại nhỉ?”
Đáy lòng Ô Vân lộp bộp, ánh mắt cổ quái quan sát Thời Sênh, từ cô ấy vừa dùng, là cô ta từng xem qua…
Trùng hợp sao?
“Tôi không quan tâm các người đến làm gì, các người tự tiện xông vào nhà tôi, còn nói mấy lời vớ vẩn như vậy, các người còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát!!” Ô Vân chợt quát lớn một tiếng, cũng không quan tâm giả bộ tính cách nhát gan yếu đuối của nguyên thân nữa.
“Ồ, thẹn quá hóa giận rồi!” Hách Bảo Bối kinh ngạc, “Tôi rất tò mò, cô rốt cuộc là ăn cắp bản quyền tác phẩm của Tô Tiểu Tâm nhà tôi thế nào, cô không nói với chúng tôi chút sao?”
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không ăn cắp bản quyền!” Ô Vân trầm mặt, “Nếu như các người có chứng cứ, thì lấy ra đi, không có chứng cứ thì mời đi.
”
Bất kể cái thế giới này “Ma tướng” là tác phẩm của ai, cô ta bây giờ đều không thể thừa nhận.
Thời Sênh trừ kịch bản gốc ra, thật sự là không lấy ra được thứ khác, “Ma tướng” của nguyên chủ vừa mới bắt đầu, chuyện này cho dù kiện, cuối cùng người thắng có lẽ vẫn là Ô Vân – người sở hữu bản thảo thành phẩm.
“Hay trói lại hỏi?” Hách Bảo Bối đưa ra cái chủ ý thối.
“Các người….
” Mặt Ô Vân biến sắc, người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại là một người như thế.
Thời Sênh đứng lên khỏi ghế sofa, gϊếŧ chết cô ta nhất định là không thể nào, đây là xã hội pháp trị, cô ta lại vô cùng có khả năng là nữ chính, nhưng đánh một trận vẫn có thể!
Thời Sênh vặn vặn ngón tay, xấu xa cười với Ô Vân.
Ô Vân bị ánh mắt kia của Thời Sênh làm kinh hãi, “Cô muốn làm gì?”
“Ngứa tay.
”
Ô Vân: “??”
Rất nhanh Ô Vân liền biết ngứa tay là ý gì.
Cô ta bị đánh một trận, mặc dù trên người cô ta rất nhiều thịt, nhưng bị đánh một trận như vậy, vẫn rất đau.
“Các người còn có luật pháp không hả!!” Ô Vân nằm trên đất, rống to với Thời Sênh đã đi tới cửa, người ở cái thế giới này sao lại đều giống như điên thế.
Rõ ràng không có quá nhiều thay đổi với thế giới kia của cô ta, cô ta thậm chí còn thấy người giống y hệt như thế giới kia, nhưng mà tính cách lại là một trời một vực.
“Luật pháp?” Thời Sênh quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người Ô Vân, “Chính là bởi vì có luật pháp, cô bây giờ mới có thể thở đấy.
”
Ô Vân: “…”
Không có luật pháp thì không thể thở?
Ý là, muốn đẩy cô ta vào chỗ chết?
Sau lưng Ô Vân chợt phát ớn, mồ hôi lạnh chảy theo sống lưng.
Thời Sênh híp mắt cười: “Cô tưởng là đổi một thế giới, thì có thể tùy ý ăn cắp bản quyền tác phẩm của người khác sao? Tôi khuyên cô chấm dứt cập nhật “Ma tướng” đi, nếu không tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi luật pháp tử tế.
”
Con ngươi Ô Vân co lại mãnh liệt, nhìn chằm chằm bóng lưng Thời Sênh.
…
Ra khỏi cửa, Hách Bảo Bối mặt đầy biểu cảm “tiểu thanh mai nhà mình bệnh không nhẹ cần chữa trị”.
Loại chuyện đánh người này cô cũng làm ra được, không phải là bệnh không nhẹ sao, vì vậy Hách Bảo Bối càng cẩn thận, sợ chỗ nào không đúng, chọc đến Thời Sênh, khiến cho cô phát bệnh.
Thời Sênh không biết phải làm sao.
Cô nói cô không có bệnh, tên nhãi con này luôn không tin.
“Tô Tiểu Tâm, Ô Vân đó làm thế nào giờ? Chỉ đánh một trận như vậy thôi á? Không giải quyết được gì hết!!”
“Nếu không thì sao?” Đó là nhân vật chính, anh có thể làm gì nhân vật chính? “Chứng cứ trong tay tớ không đủ, nếu không đã sớm tố cáo cô ta rồi… Aiz, tìm cơ hội lại đánh một trận nữa.
”
Hách Bảo Bối: “…”Xong rồi! Xong rồi! Tiểu thanh mai đây là bệnh gì thế, tại sao lại trở nên bạo