Đột nhiên không tìm được “Ma tướng”, các fan bắt đầu loạn lên, sao lại mất tiêu rồi?
Nhưng Ô Vân cũng không biết tại sao lại mất, bộ tác phẩm cô ta chưa ký hợp đồng, chính là vì đợi phí bản quyền sau này.
Nếu không ký hợp đồng, vậy thì không thể là trang web xóa.
Ô Vân thử tải lên lần nữa.
Nhưng bất kể cô ta tải thế nào, đều nhắc nhở tải lên thất bại, đổi máy tính, đổi trình duyệt, đổi cái gì cũng không được.
Mọi thứ liên quan đến “Ma tướng” trên mạng, trong một đêm biến mất sạch sẽ, giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Nếu như “Ma tướng” không đăng trên mạng, không nổi tiếng, làm sao có thể bán được?
Con người bây giờ, ai mà không nhìn nổi tiếng chứ?
Tích tích tích…
Ô Vân nhìn ảnh đại diện nhấp nháy, theo bản năng mở ra, nhưng nhìn thấy cái tên đó cô ta giật mình một cái.
Cô ta chưa từng add cô ấy…
[Tô Tín: Có khoái không?]
Khoái cái gì?
Ô Vân chợt phản ứng lại, nhanh chóng gõ chữ.
[Tôi là một áng mây đen: Là cô!]
[Tô Tín: Khẽ cười.jpg]
[Tôi là một áng mây đen: Cô…]
Ô Vân nhìn màn hình, một lúc lâu mới gõ chữ.
[Tôi là một áng mây đen: Cô rốt cuộc biết bao nhiêu?]
Câu nói cuối cùng của cô ta chứng minh cô ta chắc chắn biết, hơn nữa….
[Tôi là một áng mây đen: Cô cũng không phải người của thế giới này?]
[Tô Tín: Nên biết đều biết cả, không nên biết cũng đều biết cả.
Còn về tôi có phải người của thế giới này hay không, cô đoán xem.]
Ô Vân nhìn ba chữ cuối cùng kia, trên khuôn mặt béo phì, biểu cảm liên tục thay đổi, trái tim trong lồng ngực giống như con nai nhỏ chạy loạn, làm sao cũng không dừng lại được.
Cô ta trọng sinh đến thế giới này, lần đầu tiên sợ hãi như vậy.
Thế giới này còn có người giống như cô ta…
Cũng đúng, nếu cô ta có thể trọng sinh đến thế giới này, tại sao người khác không thể?
Tô Tín kia sợ đã không phải là Tô Tín trước đây rồi.
Ô Vân suy nghĩ nửa ngày, đang chuẩn bị gõ chữ, nhưng khung đối thoại đột nhiên co lại, cứ như vậy biến mất trước mặt Ô Vân.
Cô ta vội ghi vào trang liebao*, phát hiện liebao căn bản không có người nào như vậy.
*Liebiao.com: Trang web tin tức có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Quốc.
Ô Vân: “…”
…
Thời Sênh trò chuyện với Ô Vân xong, tiếp tục vẽ tranh.
Đã lâu rồi không tu thân dưỡng tính, tĩnh tâm làm một việc như vậy…
A, thật là muốn chém người!!
Vẽ tranh cái gì chứ, thật sự không thích hợp với cô.
Cho nên tại sao nguyện vọng của nguyên chủ lại là cái này!!
Có thể đổi một nhiệm vụ khác không, ví dụ như chinh phục thế giới gì đó.
[Mơ đi.] Chinh phục thế giới đối với cô mà nói đơn giản hơn nhiều, vẽ tranh mới là thật sự khó khăn.
Thời Sênh xoay bút, một tay chống cằm, mắt liếc màn hình máy tính, “Nhị cẩu tử, mi lại ngứa da à?”
[Tôi không có da.] Cho nên không ngứa.
“Muốn ta làm một lớp cho mi không?”
[…] Nhị Cẩu Tử tưởng tượng cảnh đó một chút, cảm thấy quá đáng sợ.
Đây là cô muốn lột da nó à? [Không cần.]
“Hừ, không hiểu lòng người tốt.”
[Cô biết hai chữ người tốt viết thế nào không?]
“Biết a, người con gái, mi tưởng ta mù chữ như mi à?”
[….] Sao cô chả theo sáo lộ gì hết vậy, khỉ gió nhà cô!!! [Ký chủ xin đừng công kích cơ thể vận hành của tôi.
Cảm ơn, tôi cũng là vật phẩm quý giá, xin đối xử thỏa đáng!!]
Ký chủ sao không đi chết đi!!
“Mi nguyền rủa ta?”
[…..] Không có, Ký chủ cô nghe lầm rồi, tôi offline trước đây.
Hệ thống nói câu này xong, lập tức offline, một khắc cũng không muốn ở lại với cô, dọa chết bản hệ thống rồi.
Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vẽ tranh.
Sắp đến giờ cơm tối, Thời Sênh đoán Hách Bảo Bối hẳn sẽ gọi điện thoại cho cô, mời cô ra ngoài ăn đại tiệc bồi bổ sức khoẻ, ai ngờ Hách Bảo Bối trực tiếp tới cửa.
“Tô Tiểu Tâm, tớ có một việc cậu có nhận không?” Hách Bảo Bối tiến vào liền hỏi.
“Cái gì?” Nhận việc gì??
Thời Sênh mù mờ.
“Tớ có người bạn, cậu ấy nói có cuốn sách sắp xuất bản, cho nên muốn vẽ trang bìa và tranh minh hoạ, áp phích tuyên truyền gì đó.
Trước đây không phải cậu cũng nhận những thứ này sao?” Hách Bảo Bối một hơi nói xong.
Thời Sênh: “…” Ông đây bây giờ vẽ được cái quỷ gì chứ!
“Không nhận.”
“Ầy, thử đi mà.” Hách Bảo Bối khuyên, “Cậu xem cậu bây giờ cũng không có việc gì, vẽ tranh không thể lãng phí, coi như là vẽ chơi đi.
Yên tâm, thù lao hậu hĩnh lắm đó, với giá trị con người bây giờ của cậu, tuyệt đối là năm con số.”
“Giá trị