Thời Sênh tức giận chặn Hách Bảo Bối, cũng không muốn nhìn thấy cái tên nhãi này nữa.
Cô mở nhóm thảo luận ra, nhanh chóng gõ chữ.
[Tô Tín: Gửi yêu cầu cho tôi xem chút, tranh tôi vẽ khẳng định không phù hợp với yêu cầu của mọi người, đương nhiên tôi vẫn đề nghị mọi người ký với một họa sĩ khác.
]
[Liên Dung: Oa, đại thần nói rồi, yêu cầu chị đã chỉnh lý xong rồi, lát nữa đóng gói chuyển cho em.
]
[Liên Dung: Lão sư em là cao thủ vẽ cổ phong trong nước, nhà xuất bản của chúng ta có thể ký được với em, dứt khoát giống như hổ thêm cánh.
]
[Tô Tín: …]
Người cô nói là Tô Tín trước đây.
Tô Tín bây giờ chỉ biết vẽ truyện kinh dị, thật đấy hãy tin tôi, mọi người sẽ khϊếp sợ đó.
Liên Dung quả nhiên rất nhanh gửi yêu cầu và thiết lập nhân vật cho cô, đồng thời nói với cô còn bao nhiêu thời gian, bảo cô cố gắng hết mức đừng có lề mề.
Giới viết và giới vẽ luôn có một đám người, lấy các loại lý do mà trì hoãn, trì hoãn tới mức biên tập không còn cách nào khác, vô số biên tập muốn gửi mảnh dao cho đám người này để bày tỏ sự tôn kính.
Thời Sênh xem yêu cầu trước, văn huyền huyễn đều vô cùng dài, cuốn văn huyền huyễn có tên là “Thiên cổ” này cũng không ngoại lệ, tính đến hiện tại đã cập nhật đến hai triệu chữ rồi.
Một quyển sách bình thường khoảng hai mươi lăm nghìn chữ, bây giờ nhà xuất bản muốn xuất bản một triệu chữ, cũng chính là bốn cuốn.
Bây giờ phải vẽ bốn trang bìa, hai tấm áp phích tuyên truyền, bốn tấm áp phích ký tên tặng theo sách, với ảnh thiết lập nhân vật chủ yếu, và làm bookmark, còn có một đống việc linh tinh nữa, tóm lại phải vẽ vô cùng nhiều, đương nhiên tiền cũng nhiều.
Thời Sênh: “…”
Sẽ chết người đó!!
Cuốn sách “Thiên cổ” này kể về chuyện một thiếu niên, từ một kẻ ngốc không xu dính túi, nếu như qua năm cửa ải chém sáu tướng, chân đạp thiểu năng, đánh bại phản diện, trở thành một đại thần vạn người kính ngưỡng thế nào.
Ừm, đây là dùng lời của Thời Sênh để tổng kết.
Giới thiệu vắn tắt của người ta là như vậy.
Đại lục Cửu Châu, quần hùng tranh giành.
Thiếu niên thiên cổ, thiên cổ nhất đế.
Hết rồi á?
Hết rồi.
Chính là mười sáu chữ như vậy!!
Hỏi xem có trâu bò không hả.
Thời Sênh tiếp tục xem yêu cầu thiết lập nhân vật, bây giờ muốn xuất bản trước một triệu, thiết lập nhân vật đương nhiên là dựa theo một triệu chữ trước mắt đó.
Nhân vật chính giai đoạn đầu cũng tương đối yếu, cho nên thiết lập nhân vật cơ bản sẽ không quá hoa lệ, chủ yếu là miêu tả bộ dạng nhân vật chính ở trường, mặc thống nhất “đồng phục học sinh”.
Liên Dung còn rất thân thiết chuẩn bị tranh tham khảo cho Thời Sênh.
Hơn nữa tranh tham khảo còn là tranh nguyên chủ đã từng tiện tay vẽ, còn có mấy bức của họa sĩ khác, dù sao chính là phong cách mặc đồng phục cũng phải mặc khác người.
Phía sau còn có yêu cầu thiết lập nhân vật phụ, chi chít khiến Thời Sênh xem mà hoa mắt.
Thời Sênh dành chút thời gian đi đọc “Thiên cổ” một lần.
Sau đó trở lại tiếp tục suy nghĩ làm sao mới có thể không biến phong cách tranh huyền huyễn thành phong cách tranh kinh dị.
Nhưng mà Trẫm thật sự không làm được!
Thôi đi, đi chơi game cái đã.
jpg
…
Dù sao thời gian cách giao hẹn vẫn còn sớm, Thời Sênh cũng nhắc nhở bọn họ tìm một họa sĩ khác.
Cô đã chuẩn bị xong tiền bồi thường vi phạm hợp đồng rồi, cho nên cô chẳng khẩn trương chút nào.
Thời Sênh tiếp tục vẽ truyện kinh dị của cô, hơn nữa còn tìm một trang web để cập nhật.
Trang web Kuman mặc dù rất trâu, nhưng cũng có một số trang web khác không kém mấy.
Ví dụ như trang Manga dragonpass cô tìm bây giờ.
Cô vẽ đều là các loại truyện ngắn, luyện tay mà, không cần quá dài.
Cũng không biết là fan chân ái nào đẩy lên weibo, những truyện ma quỷ này của cô lại còn hot nữa chứ.
Lúc Thời Sênh đang vẽ truyện kinh dị, Dương Hòe lại thúc giục Thời Sênh.
[Dương Hòe: Lão sư, nhiều ngày như vậy rồi, em có phải có thể cho anh xem ít bản thảo rồi không?]
[Tô Tín: Vẫn chưa vẽ đâu.
]
[Dương Hòe: … Vậy xin hỏi lão sư tại sao vẫn chưa vẽ vậy?]
[Tô Tín: Chưa vẽ là chưa vẽ, có cái gì mà tại sao, tôi không phải bảo mọi người đi tìm một họa sĩ mới rồi à? Tôi đã chuẩn bị xong tiền bồi thường vi phạm hợp đồng rồi.
]
[Dương Hòe: …]
Lần đầu tiên gặp một họa sĩ thành thật như vậy, lại không kiếm cớ.
[Dương Hòe: Anh cũng nói thật với lão sư nhé, tìm em vẽ tranh là tác giả chỉ định, bọn anh cũng không có cách nào khác.
Lão sư em dành thời gian vẽ một chút có được không?]
[Tô Tín: …] Hách Bảo Bối cái tên thiểu năng này!
Hách Bảo