Đổi phòng bệnh mới rồi, Ôn Cố ở trong phòng rất nóng lòng, đi qua đi lại nhiều lần.
Chú Vinh đứng ở cửa nhìn hắn, nhiều lần muốn khuyên, cuối cùng vẫn nhịn được.
“Thiếu gia, trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Chú Vinh thật sự không nhìn nổi nữa, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở.
Ôn Cố dừng bước lại, giọng hơi khàn khàn, “Chú đi nghỉ trước đi.”
Chú Vinh biết tính tình của thiếu gia nhà mình, khuyên cũng không nghe, cho nên ông ta đành lui ra khỏi phòng.
Ôn Cố đi một lúc lâu trong phòng, dường như đang kiểm tra trong phòng có thứ gì không.
Sau nhiều lần như vậy, hắn ngồi lại giường bệnh, mờ mịt nhìn phòng bệnh.
Bởi vì thời gian cấp bách, cho nên phòng chật kín đồ, điều này khiến cho hắn rất bất an.
Cuối cùng Ôn Cố rút máy tính chú Vinh để ở bên cạnh, mở phần mềm chat ra đăng nhập vào.
Thời Sênh móc điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy hắn online.
[Tô Tín: Chào Đại thần.]
Rõ ràng ở đối diện nhau, nhưng phải dùng cách nói chuyện như vậy, cô cũng rất bất lực.
Thời Sênh rõ ràng nhìn thấy Ôn Cố nhíu mày lạị.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên lông mày hắn, thêm mấy phần cảm giác mộng ảo mông lung.
Hắn giống như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến người ta không nhìn rõ.
Tiếng gõ bàn phím vang lên, trong trẻo dễ nghe, ngón tay hắn nhảy múa trên bàn phím.
[Trường Hạ: Không còn sớm nữa rồi.]
[Tô Tín: Ừm, sao còn không ngủ đi?]
Thời Sênh theo bản năng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng.
Cô dựa vào tường, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Người đàn ông đang cụp mắt nhìn máy tính, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Trong khoảnh khắc đó, Thời Sênh gần như cho rằng bọn họ đang nhìn thẳng nhau.
Nhưng rất nhanh Ôn Cố liền dời mắt đi, lại tỏ ra có chút sốt ruột, tay cầm máy tính siết chặt lại.
Thời Sênh quả quyết cách xa hắn chút, tận lực không nhìn hắn nữa.
Ôn Cố đợi một lúc, có thể là vì cảm giác bất an đó biến mất, hắn mới khẽ thở phào.
[Trường Hạ: Không ngủ được.]
[Tô Tín: Sao thế?]
Thời Sênh nhìn hắn gõ rất nhiều chữ, nhưng cuối cùng lại xóa đi, chỉ gửi cho cô hai chữ.
[Trường Hạ: Không sao.]
[Tô Tín: Tôi đang ở cạnh anh, anh có tin không?]
Vừa nói ra câu này, sắc mặt Ôn Cố đột nhiên thay đổi.
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, cuối cùng giống như nghĩ đến cái gì, cúi đầu xuống đánh máy.
[Trường Hạ: Đùa như thế không buồn cười chút nào, cô đã sửa tranh xong chưa?]
[Tô Tín: Tôi không đùa, tôi sẽ ở bên cạnh anh.]
[Trường Hạ:…]
“Đến mình còn chưa từng gặp, nói ra những lời này, con gái bây giờ đều như vậy à?” Ôn Cố lẩm bẩm một tiếng, định đặt máy tính xuống, đúng lúc này, tiếng tít tít lại vang lên.
[Tô Tín: Tôi đã từng gặp anh ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Tôi thích anh.]
Ôn Cố lại lộ ra vẻ mặt mù mờ.
Ánh sáng màn hình chiếu lên mặt hắn, giống như mạ lên một tầng quầng sáng kỳ lạ, khiến cho người ta không dời mắt được.
[Trường Hạ: Thích là cái gì?]
[Tô Tín: Chính là muốn ở bên anh.]
[Trường Hạ: Không có ai muốn ở bên tôi cả]
Ôn Cố gửi xong những lời này, giống như phát tiết đột nhiên đóng máy tính lại, ném nó lên cái tủ bên cạnh, cả người rúc vào trong chăn.
Thời Sênh: “…”
Lại bệnh mới à.
Thời Sênh không quấy rầy hắn.
Đến khi trời sáng, chú Vinh đi vào nhìn hắn.
Cô lặng yên không tiếng động rời khỏi phòng bệnh, trở về thay quần áo, lần nữa xuất hiện ở bên ngoài bệnh viện.
Cô mới vừa xuống taxi, đã nhìn thấy Ô Vân chạy từ phía bệnh viện ra, đang hướng về phía cô.
Lôi Đình theo ở phía sau, rất nhanh đã đuổi kịp cô ta.
“Anh buông tôi ra, cái đồ điên này!” Ô Vân vùng vẫy, vành mắt vẫn đỏ.
Trước đó hẳn là xảy ra chuyện gì không vui.
“Cùng tôi quay về!” Lôi Đình kiềm chế Ô Vân, giọng nói ẩn chứa tức giận.
“Không muốn, tôi không muốn quay về cùng anh.
Anh buông tôi ra.
Biếи ŧɦái! Lôi Đình anh chính là một kẻ điên, buông tôi ra!!” Ô Vân vùng vẫy kịch liệt, người qua đường tới tấp dừng lại xem.
Lôi Đình cau mày, định kéo Ô Vân đi về phía bãi đỗ xe, nhưng Ô Vân nhân cơ hội cắn vào tay hắn một cái.
Lôi Đình bị đau, buộc phải buông cô ta ra.
Ô Vân chạy ra khỏi đám người, cũng không biết làm sao vướng chân một cái, trực tiếp ngã nhào lên một người.
Bên cạnh người kia có một rương hành lý, rương hành lý lại đụng vào một người khác.
Vì tránh rương hành lý, người