Nữ chính trong ngược văn, rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể chạy, nhưng chỉ cần nam chính xảy ra chút chuyện, nữ chính liền mềm lòng.
Sau đó đợi nam chính tỉnh lại, lại là ngược ngược ngược.
Có mấy nữ chính trong ngược văn bất kể nam chính làm gì, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn.
Đều là sáo lộ a!
[Trước đó cô không phải cũng muốn nhốt Phượng Từ lại sao? Cô và những nam chính kia có gì khác nhau, không biết xấu hổ!! Thể diện đâu!!] Hệ thống không nhịn được chen vào.
Ký chủ này chả khác gì nam chính bệnh kiều* phiên bản đáng sợ hơn, cô ta bây giờ lại không biết xấu hổ nói ra như thế.
* Bệnh kiều: Từ gốc là tiếng Nhật yandere.
Yandere thường để chỉ các nhân vật trong Anime hoặc Manga có tính cách yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ.
Họ thường có ngoại hình dễ thương, rất chung thủy với người mình yêu nhưng tâm lý thường bất ổn.
Họ có thế làm bất cứ thứ gì để giữ được người yêu đến mức không kiểm soát nổi như gϊếŧ người chẳng hạn.
“Ta chỉ là muốn nhốt hắn lại, ta có giày vò hắn bao giờ?”
Nam chính một lời không hợp liền cưỡng ép, ngược tâm lại ngược thân nữ chính.
Lúc Phượng Từ thể hiện chống đối, cô cưỡng ép thật bao giờ? Không phải là đều kiên nhẫn dỗ dành, hận không thể dâng cả thế giới đến trước mặt hắn chắc.
[…] Hình như không có.
“Hơn nữa ta rốt cuộc cũng đâu có nhốt hắn lại.”
Cô là có cách nghĩ kia, cô không phủ nhận.
Nhưng cô chưa từng muốn giày vò hắn.
[Ha ha, cô là chưa từng muốn giày vò hắn, nhưng cô còn đáng sợ hơn giày vò hắn nhiều.] Cô là muốn kéo hắn cùng chết.
“Hắn nguyện ý.”
[…] Bản hệ thống cạn lời rồi, [Vậy nữ chính người ta cũng là cam tâm tình nguyện, cô quản được à?]
Ngược văn không phát triển như vậy thì phát triển như nào?
Nếu không còn gọi là ngược văn à?
Ký chủ thiểu năng!
“Ta phổ cập khoa học sáo lộ chút, chứ có nói không được đâu.” Thời Sênh phẫn nộ, nữ chính chọn thế nào, liên quan rắm gì đến cô! Dù sao cô chỉ phụ trách phá CP.
[…] Đồ thần kinh.
Sênh Thần Kinh đợi mọi người tản ra, đi vào trong bệnh viện, quen đường lên thẳng tầng hai mươi.
Chị gái nhỏ trực ban hôm qua không có ở đây.
Thời Sênh tìm được phòng bệnh tối qua, vừa mới đến chỗ quẹo thì thấy chú Vinh đang đứng với một bác sĩ ở cửa.
“Bác sĩ, thiếu gia nhà chúng tôi thế nào rồi?” Chú Vinh lo lắng.
“Tâm tư của cậu ấy không thể bị chấn động quá lớn.
Anh biết người giống như bọn họ, một khi tâm tư chấn động quá lớn, rất dễ sinh ra cực đoan, tạo thành bi kịch không thể vãn hồi.
Các anh để ý cậu ấy chút thì về cơ bản sẽ không xuất hiện vấn đề lớn.
Loại bệnh này, trong nước và nước ngoài bây giờ đều chưa có cách chữa trị, chỉ có thể dựa vào người nhà các anh và bản thân bệnh nhân thôi.”
“Được, được, tôi sẽ trông chừng thiếu gia.”
Thời Sênh nhích dần chạy đến thang máy, nơi đó có ghi chú bệnh nhân ở tầng này là loại bệnh gì.
“Khoa thần kinh…”
Thời Sênh đọc ba chữ kia, khóe miệng giật giật, mẹ kiếp lần này lại là bệnh nhân tâm thần thật.
Đợi Thời Sênh quay lại, bác sĩ đã đi rồi.
Chú Vinh đứng ở ngoài phòng bệnh, vẻ mặt đông cứng lại thương tiếc.
“Chào chú.”
Chú Vinh thu lại vẻ mặt, ngẩng đầu nhìn cô gái đang nói chuyện, thái độ lễ phép hỏi: “Cô có chuyện gì sao?”
“Cháu là đàn em khóa sau của học trưởng Ôn, muốn vào thăm anh ấy được không?”
“Đàn em khóa sau?” Chú Vinh kinh ngạc, “Cháu cũng học Kinh Nam?”
“Vâng.”
“Xin lỗi cháu, thiếu gia không tiện gặp khách.” Chú Vinh khó xử, “Cảm ơn phần tâm ý của cháu, chú sẽ chuyển lời cho thiếu gia.”
Chú Vinh nói thế nào cũng không cho Thời Sênh vào.
Thời Sênh chỉ đành lấy điện thoại ra xem Ôn Cố có online không.
Rất may mắn, Ôn Cố lại đang online.
[Tô Tín: Đại thần, tôi đang ở ngoài phòng bệnh của anh, bảo người của anh cho tôi vào đi.]
[Ôn Cố: ???]
[Tô Tín: Tôi đích thân mang tranh đến cho anh xem, anh muốn sửa chỗ nào tôi sẽ sửa chỗ đó.]
[Ôn Cố:…]
Trong cửa có bóng người đến gần, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, lộ ra thân hình cao lớn của Ôn Cố, hắn nhìn Thời Sênh, không có tâm tư thừa thãi nào cả, sau mấy giây liền dời đi, “Chú Vinh, để cho cô ấy vào đi.”
“Thiếu gia?” Chú Vinh giật mình.
Thiếu gia quen biết cô gái này sao? Sao ông ta chưa từng nghe