Hoài Nam Vương kiên trì nói muốn gặp Thời Sênh.
Linh Di nhất thời không làm chủ được, cho người tiến cung xin chỉ thị của Thời Sênh, cuối cùng nhận được mệnh lệnh cho Hoài Nam Vương tiến cung.
Du Vương bị nhốt thẳng vào ngục, từ đầu đến cuối cô ta đều không thể hiểu được tại sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này.
Còn Hoài Nam Vương được đưa đến ngự thư phòng.
Thời Sênh ngồi vắt vẻo trên ghế rồng cắn hạt dưa, long án trước mặt là tấu chương ném vừa bãi.
Nếu là một đại thần đi vào thấy vậy đều sẽ tức đến mức phát bệnh tim.
Đã ai thấy hoàng đế như vậy chưa?!
Có hoàng đế nào lại có cái bàn loạn như vậy không?
Linh Di thuần thục thu dọn tấu chương sang một bên, để ra một chỗ trống đủ để Thời Sênh đập bàn.
Hoài Nam Vương vẫn cúi đầu: “Tội thần tham kiến Bệ hạ.”
Thời Sênh đánh giá Hoài Nam Vương, đáy lòng nhanh chóng so sánh một lượt tin tức mình có được với người đang đứng trước mặt.
Đã gần năm mươi tuổi, bên tai đã điểm vài sợi tóc bạc, nhưng nhìn hình thể thì thấy càng già càng dẻo dai.
“Gặp trẫm có chuyện gì, trẫm bận lắm, nói nhanh lên.” Thời Sênh tiếp tục cắn hạt dưa, toàn bộ ngự thư phòng đều là tiếng cắn hạt dưa kêu tanh tách.
Trong hoàn cảnh như vậy âm thanh ấy lại khiến người ta sợ đến tê dại cả da đầu.
“Bệ hạ, chuyện này tội thần muốn nói riêng với người.”
“Lôi ra ngoài.” Thời Sênh không đổi sắc mặt hạ lệnh.
Nhân vật chính lúc nào cũng bị tính kế âm thầm sau khi nói chuyện riêng với người khác.
Bản cô nương không ngốc nhé, đừng hòng nói chuyện riêng với bản cô nương nhé.
Lúc nào cũng có bọn thiểu năng muốn hại bản cô nương, sợ quá.
Cấm vệ quân lập tức kéo Hoài Nam Vương đi ra ngoài.
Hoài Nam Vương trợn tròn mắt, “Bệ hạ, chuyện thần muốn nói với Bệ hạ rất quan trọng, không thích hợp để nhiều người biết.
Nếu người không yên tâm thì có thể để lại người tin cậy.”
Thời Sênh cắn hạt dưa ra hiệu bằng mắt lôi Hoài Nam Vương ra ngoài chém, khi đến cửa, Hoài Nam Vương bất chấp hình tượng nắm chặt lấy cửa điện, “Bệ hạ thần nói, thần nói…”
Thời Sênh vẫy tay, để họ kéo người lại.
Đến khi Hoài Nam Vương được đưa về trung tâm điện, tim còn đang đập loạn xạ.
Bà ta âm thầm ngẩng đầu lên đánh giá Nữ hoàng đang ngồi trên ghế rồng, rõ ràng là ngồi không hề nghiêm chỉnh chút nào, nhưng lại không hề khiến người ta có cảm giác hòa nhã.
Trên người cô dường như trời sinh đã có một loại khí thế vương giả quân lâm thiên hạ.
Trước đây người ngồi trên ghế rồng đều là uy nghiêm vô cùng, lưng thẳng tắp.
chưa từng có một Nữ hoàng nào lại tùy tiện như cô.
Nhớ đến lần cuối cùng gặp cô, khi đó cô mới chỉ mấy tuổi, lúc đó còn là một cô nương đáng yêu biết bao, bây giờ sao lại…
Hoài Nam Vương hít sâu một hơi, “Bệ hạ có biết ban đầu tại sao Đại hoàng nữ là người có thực lực mạnh nhất, nhưng cuối cùng lại là người đăng cơ hoàng vị không?”
“Trẫm biết rồi, ngươi còn có cần thiết phải nói ra nữa không?” Những người này lại chỉ nói ra những lời vô ích.
Khóe miệng Hoài Nam Vương co giật, sau đó sắc mặt trở nên trầm trọng, “Đáng ra chuyện này cuối cùng cũng cần nói cho người biết, nhưng không ngờ thời gian lại tới sớm như vậy.”
Linh Di vừa nghe thấy sắp có bí mật được nói ra, vội vàng cho một số người lui ra ngoài, chỉ giữ lại tâm phúc ở trong điện.
Thời Sênh móc ra một nắm hạt dưa, rồi lại bắt đầu cắn hạt dưa nghe kể chuyện.
“Bởi vì Tiên hoàng là Đích hoàng nữ, cho nên từ khi rất nhỏ đã được phong là Hoàng thái nữ.
Lúc đó đã có lệnh chọn ra một người từ trong nhà các đại thần đưa vào cung để làm thư đồng hầu hạ Tiên hoàng.
Ta chính là người được chọn tiến cung lúc đó.
Khi ấy ta không có gì nổi bật, không ngờ Tiên hoàng lại chọn ta.”
“Tin tức này vừa được đưa ra, đa số người trong gia tộc đều rất vui mừng, bởi vì điều này có nghĩa là sau này ta sẽ là hồng nhân bên cạnh Nữ hoàng, một người đắc đạo gà chó thăng thiên, gia tộc sẽ bước lên bậc thang cao hơn.”
Cũng có người không vui mừng, ví dụ như phụ quân của ta, bởi vì… ta không phải là thân nữ nhi.
Linh Di trừng mắt, trên gương mặt nghiêm túc thường ngày lúc này đang xuất hiện thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Hoài Nam Vương lại không phải là thân nữ nhi sao!??
Thời Sênh lại rất điềm tĩnh, tiếp tục cắn hạt dưa.
Linh Di thấy Thời Sênh điềm tĩnh như vậy, cũng không tiện tiếp tục thất thố, cố gắng nén lại vẻ kinh ngạc trên mặt.
Hoài Nam Vương