Sau khi Tiên hoàng sắc phong Phượng quân, Hoài Nam Vương ở trong kinh thêm mấy năm.
Tiên hoàng lần lượt sinh hạ Đại hoàng nữ và Nhị hoàng nữ, cho đến khi nghe tin hậu cung của Tiên hoàng lại có thêm người mới, Hoài Nam Vương không thể chịu đựng thêm nữa chủ động xin đi biên quan.
Tiên hoàng không lay chuyển được ông, đành phải để ông đi.
Nhưng không lâu sau khi ông rời đi đã nhận được thánh chỉ, lệnh cho ông lập tức khởi hành hồi kinh.
Người được phái đến không nói là có chuyện gì, trên thánh chỉ chỉ viết lệnh cho ông hỏa tốc quay về.
Hoài Nam Vương lo Bệ hạ xảy ra chuyện gì, nên lập tức về kinh.
Về kinh ông nhìn thấy Tiên hoàng đã mang thai năm tháng, cách thời gian ông đi, vừa tròn năm tháng…
Đứa trẻ này chính là Tam hoàng nữ Tiện Dương.
Tiên hoàng đã có con với ông, nhưng ông vẫn không có danh phận, cho dù cuối cùng ông dùng danh phận của người khác để tiến cung, nhưng đứa trẻ đó cũng không thể giao cho ông nuôi dưỡng.
Nhưng khi Tiên hoàng đang ở thời điểm quan trọng sinh Tiện Dương, biên quan lại nổi loạn.
Hoài Nam Vương dẫn binh xuất chinh, chỉ vì muốn mang lại một thiên hạ thái bình thịnh thế cho Nữ hoàng trong lòng ông.
Trận chiến này kéo dài gần bảy tám năm.
Đến khi ông dẫn binh hồi triều, phát hiện thế cục trong triều đã tối tăm bất minh, Tiên hoàng bị người ta kiềm chế hai bên.
Khi đó đảng gian thần Đới Tự đã lộ diện, hơn nữa còn không biết từ lúc nào đã tụ tập được rất nhiều đại thần ở bên cạnh.
Tuy còn chưa thể đối đầu trực tiếp với Tiên hoàng, nhưng Tiên hoàng cũng không dám tùy tiện động vào bà ta.
Hoài Nam Vương nắm trong tay trọng binh, ông vừa về kinh đã bị đám đại thần do Đới Tự dẫn đầu giám sát, thậm chí còn suýt chút nữa đã lật ra cả thân phận nam tử của ông.
Để bảo vệ ông, Tiên hoàng khuyên ông giao ra binh quyền, đi đến Hoài Nam.
Khu vực Hoài Nam này xưa nay vẫn luôn là nơi loạn nhất của Phượng Loan Quốc, cũng là nơi Đới Tự rất khó nhúng tay vào được.
Ý tứ của Tiên hoàng rất rõ ràng, đi đến Hoài Nam thu phục những người đó để dùng, chờ đợi thời cơ.
Thế nhưng thời cơ đó, cho đến khi Tiên hoàng băng hà cũng không đợi được.
Trước khi chết, Tiên hoàng đã phải dùng thủ đoạn “gϊếŧ địch tám trăm tự tổn thất một nghìn” để ngăn chặn và xử lý Đại hoàng nữ và Nhị hoàng nữ, đẩy Tiện Dương lên ngôi Nữ hoàng.
Chính bởi vì bà biết ông ở Hoài Nam, ông sẽ bảo vệ hoàng vị của Tiện Dương.
Khi Đại hoàng nữ tạo phản, ông nhân cơ hội để Đới Tự hiểu lầm rằng ông cũng có ý đồ với hoàng vị, và lộ ra một phần thực lực.
Tuy chuyện tạo phản cũng khiến cho đảng Đới Tự triệt để lớn mạnh, nhưng Đới Tự cũng không dám tùy tiện ra tay.
Thế cục hạn chế nhau như vậy cũng là kết quả tốt nhất lúc đó.
Bây giờ ông hợp tác với Du Vương chính là muốn tiêu diệt đảng gian thần Đới Tự.
Nhưng thật không ngờ tiểu nha đầu trước kia chỉ biết ăn chơi trác táng lại dùng thủ đoạn thâm sâu khó lường như vậy, đảng Đới Tự còn chưa kịp gây ra sóng gió gì đã bị áp chế xuống rồi.
“Cho nên… các ngươi cũng không hề hạ độc trẫm?” Thời Sênh vuốt cằm, vậy thì thú vị rồi, Hoài Nam Vương và Đới Tự đều không hạ độc, vậy thì ai là người hạ độc?
“Hạ độc?” Hoài Nam Vương khϊếp sợ, vội vàng hỏi, “Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ta không nghe được tin tức gì?”
Sau đó dường như ông nghĩ ra được điều gì, “Chuyện lần trước không phải là sự cố ngoài ý muốn, có người mưu hại người?”
Thời gian nguyên chủ chết quá ngắn, lại thêm đảng Đới Tự cố ý ngăn chặn tin tức, khi Hoài Nam Vương nhận được tin tức, Thời Sênh cũng đã hồi cung an toàn.
Thời Sênh không nói tiếp, chuyển đề tài, “Ngươi muốn nói với trẫm những chuyện này thôi sao?”
Hoài Nam Vương muốn hỏi cụ thể xem là chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng Thời Sênh như vậy, lại nhất thời không thể hỏi được.
Ông mở miệng, một lát sau mới nói, “Trong tay ra có một đội thần binh, là Tiên hoàng giao cho ta, đội thần binh này do hoàng thất bí mật bồi dưỡng, đời đời tận trung với Nữ hoàng.
Vốn dĩ sẽ do Tiên hoàng giao cho ngươi lúc người nhận chiếu thư truyền vị, nhưng… bây giờ ta trả lại nó cho người.”
Vốn cho rằng đứa trẻ này còn cần ông bảo vệ chở che, nhưng không ngờ cuối cùng ông lại không còn