Con thuyền tròng trành giữa giông bão như một chiếc lá cây dập dềnh trên mặt biển, tùy thời có thể bị cuốn vào trong mưa rền gió dữ.
Đụng phải giông lốc thì mọi người đều phải chuẩn bị tâm lý sẽ chết, bởi vì chỉ cần một người lùi bước thì rất có thể sẽ làm cho cả đám người trên thuyền chết theo.
“A!”
“Giữ chặt!” Myron chỉ huy những người sắp bị gió lốc thổi đến mức sắp không giữ được thăng bằng, vẻ mặt vô cùng chăm chú, không dám lơi lỏng chút nào.
“Thuyền trưởng…”
Những người trên thuyền đều nhìn về một phía.
Myron cũng không thể không nhìn qua, chỉ thấy ở sườn thuyền bên trái có một bức tường nước đang từ xa cuộn lại, lúc này chỉ cách bọn chừng trăm mét.
Bức tường nước di động rất nhanh, mặc dù khoảng cách xa tới trăm mét nhưng cũng chỉ tới trong nháy mắt, đổ ập xuống con thuyền từ trên cao như một thác nước dữ dội.
Toi rồi!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Nhưng sau khi sóng biển qua đi, bọn họ lại phát hiện mình vẫn đứng trên boong tàu, mà thuyền của bọn họ lại xuyên qua bức tường nước một cách an toàn.
Sao có thể chứ?
Myron nhìn về người ngồi phía trên không biết đang làm gì rồi âm thầm nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Hắn không hề cảm thấy mình may mắn.
Chuyện có thể xuyên qua bức tường sóng cao như thế an toàn chắc chắn có liên quan tới người cá kia, rốt cuộc cô ta có địa vị gì chứ?
“Thất thần làm gì?” Myron quay đầu quát lên, “Giữ thuyền cho chắc.”
Chờ mưa dông qua đi, Myron kiểm kê thương vong đầu tiên, có mấy người bị thương nhưng cũng không đáng ngại.
Hải tặc toàn là những kẻ da dày thịt béo, chỉ cẩn nghỉ ngơi một chút là tốt ngay.
Nhưng bọn họ bị mất hai người.
Thuyền viên bị thiệt hại làm Myron khá lo lắng.
Mấy lần mưa dông đã làm hắn mất đi không ít người.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Myron tìm tới Thời Sênh: “Cô Daisy, chúng ta mất khá nhiều thuyền viên, phải tìm một chỗ dừng lại.
Hơn nữa gần đây trên biển khá khác thường, tốt nhất nên tìm một chỗ hỏi thăm xem là có chuyện gì xảy ra.”
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, Myron vội vàng nói: “Gần đây có một cảng tư nhân, chúng ta có thể ghé vào đó chiêu mộ thêm người và thuận tiện hỏi tin tức luôn.”
“Hải tặc các ngươi cũng nhận người tùy tiện thế à?” Chẳng lẽ không phải chỉ có nhân tài mà mình tín nhiệm mới được lên thuyền hải tặc sao? Sao bọn họ lại đi chiêu mộ người ngoài chứ?
“Thỉnh thoảng ra biển sẽ mất rất nhiều người, không nhận thêm thì sao ra biển được?” Myron giải thích: “Trên thực tế, thuyền hải tặc cũng chỉ có mấy thành viên là trụ cột thôi, còn lại đa số là nhân công lưu động.”
Thời Sênh hơi suy nghĩ: “Vậy thì cập bờ đi.”
Thời Sênh đồng ý rồi nên Myron nhanh chóng chuyển hướng thuyền chạy.
Lúc tới gần cảng, Thời Sênh nhìn thấy rất nhiều cờ của thuyền hải tặc khác nhau, vừa nhìn còn tưởng là chuẩn bị đại hội tà giáo gì nữa chứ.
Cảng vô cùng náo nhiệt, đủ loại âm thanh ầm ĩ khắp nơi.
“Cô Daisy, cô có rời thuyền không?” Bây giờ Myron toàn nói chuyện với Thời Sênh bằng kính ngữ, có thể thấy được hiện tại hắn đã sợ người cá này tới mức nào.
Thời Sênh ghé vào mạn thuyền, lạnh nhạt từ chối: “Không.”
“Vậy tôi dẫn người xuống tuyển thêm người, thuận tiện thăm dò một chút tin tức.”
Myron dẫn mấy người rời khỏi thuyền.
Họ vừa vào cảng đã bị một đám người ngăn lại, đối phương cũng là hải tặc, còn là kẻ địch nữa.
“Ô, đây không phải thuyền trưởng Myron à? Giông bão lớn như thế mà vẫn ra biển, đúng là muốn tiền không muốn sống nha, dù sao cũng đừng ném mạng nhỏ của mình đi như thế chứ.”
“Ha ha ha, sao lại không thấy Burt nhỉ, thằng đó chết rồi à?”
Nói tới Burt, sắc mặt của Myron lập tức thay đổi, cứ nghĩ tới thằng phản đồ đó là hắn lại thấy ghê tởm.
“Xem ra là đã xảy ra chuyện không vui rồi.
Tao đã bảo mà, thằng đó nhìn lấm la lấm lét, rõ ràng không phải thứ tốt lành gì, vậy mà mày còn không tin tao.
Ha ha ha, giờ ăn đau khổ rồi đúng không? Không phải chứ? Tao bảo nhé, mày già rồi Myron ạ, ánh mắt nhìn người càng lúc càng kém.”
Myron không muốn chuốc lấy phiền phức mà chỉ muốn nhanh chóng tìm người, hỏi thăm tin tức về giông bão trên biển, nhưng đối phương lại không có ý buông tha cho hắn, hắn mà còn nhường thì sẽ làm người ta nghĩ hắn sợ.
Thế nên trên bến cảng lập tức nổi lên một trận đánh nhau.
Đây là chuyện bình thường ở nơi này, mọi người vây xem vô cùng ồn ào.
Myron túm vạt áo của đối phương ném mạnh xuống mặt đất, ánh mắt đầy sự độc địa: “Myron tao còn chưa già đâu nhé!”
Đối phương bị đánh đến không còn sức chống trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Myron dẫn người đi về phía trong cảng.
Chờ Myron đi xa rồi,